Giữ lại những gì đẹp nhất

Gửi Bốc Phét,

Cuối cùng thì ngày đó cũng tới, mỗi người lại trở về cuộc sống riêng của bản thân, của gia đình. Quen nhau đủ lâu để biết những nỗi lo mà mỗi người vẫn thường trực trong đầu, chỉ có em là người mà anh có thể san sẻ được tất cả những mối boăn khoăn trong cuộc sống. Chỉ tiếc là thời gian không đủ cho cả hai để hướng đến một điều gì đó lâu dài. Tất cả chỉ là một điều gì đó, tạm thời, không chắc chắn, một rào cản mà nghĩ đến làm bản thân lưỡng lự không biết bao nhiêu lần. Cứ tưởng rằng cứ vui vẻ bên nhau lâu như có thể để quên đi cảm giác đó. Nhưng ngày vui qua mau, cuộc sống đem đến nhiều áp lực và trách nhiệm hơn cho bản thân, cho gia đình và cho chính quan hệ của cả hai.


Tình thương dần mất đi khi không còn tin tưởng nhau trong lời nói, thưa dần những tin nhắn hỏi thăm, những câu chuyện vui đùa,..điều đã đem đến niềm vui cho cả hai trong một thời gian dài. Cùng một vấn đề lúc quen nhau và lúc kết thúc nhưng khác nhau ở cách con người chấp nhận nó. Có thể khi mất đi sự yêu thương thì con người ta cũng khó bỏ qua cho nhau hơn.

Dù sao đây cũng là một sự chọn lựa không phải của bản thân, nó đem đến sự nhẹ nhàng cho chính tâm hồn mình hơn là mình chủ động thực hiện điều đó.

Một câu trích dẫn bản thân rất thích khi được viết lại: "Giữ lại những gì đẹp nhất. Lần đầu cũng như lần cuối. Mối tình đẹp nhất của tôi."

P/s: Như một lời hứa, kể từ ngày hôm này phải bắt đầu lục lọi lại những tình phí thời gian ấy để thông báo công nợ. Sau này phải đòi quà! Nhớ nhá :P

Một lần cho mãi mãi!

Bức tranh kỷ niệm tình đầu


Chục năm trôi qua, mỗi người đều có gia đình, công việc của mình, nhưng dường như anh ấy vẫn còn cay cay mỗi khi nhắc tới mối tình đầu. Đúng là tình đầu có mấy khi là tình cuối.


Khi tình cờ gặp lại hình ảnh của bức tranh này, bỗng dưng tôi lại bâng khuâng nhớ đến một câu chuyện thật về tình yêu của người bạn thân thời đại học, người đã cùng tôi chia sẻ biết bao điều và trong đó có cả chuyện tình yêu. Câu chuyện xảy ra đã hơn 15 năm, khi đó chúng tôi là sinh viên năm nhất trường Đại học Kiến trúc Hà Nội. Chúng tôi quen nhau ngay từ ngày đầu nhập trường và không ngờ sau đó lại học cùng một lớp. Bạn tôi thuê trọ ở ngoài, còn tôi ở ký túc xá của trường.

Cùng xóm trọ với bạn tôi cũng có khá nhiều sinh viên thuê, trong đó có một bạn nữ khá xinh xắn với dáng người nhỏ nhắn và có nụ cười rất duyên. Khi làm quen bạn tôi mới biết cô ấy đã học năm thứ hai khoa Luật trường Đại học Tổng hợp Hà Nội (nay là trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn). Sau vài lần chuyện trò họ đã trở nên thân thiết, họ tìm thấy ở nhau nhiều điểm tương đồng và đã yêu nhau, dù cô ấy hơn bạn tôi một tuổi. 

Tình yêu của họ mới đẹp làm sao! Hàng ngày ngoài giờ đi học họ ríu rít bên nhau như đôi chim bồ câu, giúp đỡ nhau trong sinh hoạt, cuộc sống hàng ngày. Họ mua quần áo giống nhau, thỉnh thoảng lại nắm tay nhau dạo chơi và kể cho nhau nghe những ước mơ, hoài bão của mỗi người. Họ nhìn nhau say đắm, thì thầm nói cười. Họ nói chuyện bằng ánh mắt, bằng nụ cười đầy tình cảm. 

Nhìn họ tôi thấy rất hạnh phúc, tôi rất thích cách họ ở bên nhau và tôi tin rằng tình yêu của họ sẽ vững bền theo năm tháng. Còn nhớ vào ngày Lễ tình yêu Valentine 14/2 đầu tiên của họ, anh ấy đã mua tặng cô ấy một bức tranh sơn mài vẽ cảnh hoàng hôn trên biển với con thuyền nhỏ có hai cánh buồm. Ngay lập tức, vốn là dân văn, cô ấy đã viết tặng anh những câu thơ mang rất nhiều thông điệp tình cảm của mình.

Hoàng hôn xuống rồi anh nhìn xem!
Nơi xa xăm hai cánh buồm căng gió.
Anh đoán xem thuyền chở gì trong đó.

Là ước mơ, là hạnh phúc của ngày mai.
Là tình anh, tình em bên bến bãi còn dài.
Dẫu sóng gió có mạnh thêm hơn nữa.
Chẳng thể nào đẩy cánh buồm xa nhau!

Ba năm yêu nhau, họ đã trải qua đầy đủ các cung bậc cảm xúc của tình yêu, có những phút giây bình yên hạnh phúc, có những lúc lại giận hờn, vô cớ ghen tuông. Thế rồi cô ấy ra trường và bắt đầu đi làm, anh ấy cũng đã là sinh viên năm thứ 4, cô ấy không còn ở xóm trọ nữa, thời gian họ gặp nhau vì thế cũng thưa hơn. Rồi đùng một cái anh ấy nhận được bức thư, mà sau đó anh đã đọc không biết bao nhiêu lần, bức thư đã làm anh ấy khó xử và buồn đau.

Cô ấy nói rằng ở nơi làm, có một anh đã theo đuổi, và qua thời gian cô ấy thấy rằng có lẽ trong hoàn cảnh này anh ấy cũng hợp. Anh ấy đã thành đạt trong công việc, đã có nhà riêng và đặc biệt là cũng yêu cô ấy tha thiết. Còn bạn tôi hơn một năm nữa mới ra trường và nghề xây dựng của bạn tôi cũng sẽ nay đây mai đó, biết chờ bạn tôi đến bao giờ, và khi đi làm liệu bạn tôi có còn yêu cô ấy nữa không. 

Cô ấy nói cũng muốn chờ và muốn mang hạnh phúc đến cho bạn tôi nhưng sợ không có cơ hội để làm việc đó. Cô ấy xin phép được xa anh và mong đừng tìm cô ấy nữa. Cầu chúc cho bạn tôi sẽ tìm được tình yêu mới, một bến bờ hạnh phúc mới, một bến neo đậu bình yên như vốn dĩ con thuyền trong cảnh hoàng hôn mà anh đã tặng cô ấy trong ngày đầu yêu nhau. Anh ấy từ một người vui vẻ hoạt bát bỗng trở nên lầm lì ít nói và có lúc còn căm giận đàn bà.

Mọi thứ rồi cũng dần nguôi ngoai và sẽ trở thành một phần của quá khứ. Nhưng có một lần anh ấy đến chỗ tôi khi chúng tôi đang làm đồ án tốt nghiệp, vô tình anh đọc lại được những câu thơ trên, những câu thơ mà tôi đã chép lại vào sổ khi anh ấy chia sẻ. Một lần nữa anh ấy lại rất buồn và đã lấy bút ghi tiếp những câu thơ vừa như trách móc vừa như tiếc nuối:

Đã nói rồi sao em lỡ để.
Một mình anh chèo chống mái thuyền.
Nay sóng gió đã mạnh thêm hơn nữa.
Gãy một cánh buồm thuyền đổi hướng rồi em.

Cho đến bây giờ, chục năm trôi qua, mỗi người đều có gia đình, công việc của mình, nhưng dường như anh ấy vẫn còn cay cay mỗi khi nhắc tới mối tình đầu. Đúng là tình đầu có mấy khi là tình cuối, như người ta vẫn thường nói “Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp. Nắng đầu mùa bao giờ cũng say. Mối tình đầu bao giờ cũng vậy. Rất đậm đà nhưng cũng đắng cay”.

Tạ Văn Phấn

Một lần cho mãi mãi!

Đàn ông nếu đã 20, nếu chưa 25,...


Tác giả: Lý Khai Phục từng là Phó tổng giám đốc Microsoft toàn cầu trong thập kỷ 90, rồi đảm nhận Phó tổng giám đốc Google châu Á năm 2005. Ông sinh năm 1961 tại Đài Bắc, thường gây sóng gió bởi những phát ngôn sáng suốt nhưng ngôn từ trần trụi khó nghe.

Nếu bạn là đàn ông, nếu bạn đã hai mươi, nhưng bạn chưa hai lăm tuổi, bạn buộc phải tìm được một thứ gì đó ngoài tình yêu, giúp đôi chân bạn đứng vững vàng trong cuộc đời này. Bạn phải bắt đầu nghĩ cách để kiếm ĐỦ và sống ĐƯỢC.

Tôi chưa từng bao giờ nghĩ bằng cấp là thứ quan trọng, thiên tài với danh nhân đâu phải từ lò luyện và trường lớp mà ra. Nhưng nếu bạn không học tới nơi tới chốn, thì dù có đi làm cửu vạn, ngay cả bao cát cũng sợ rằng chẳng biết cách mà vác.

Bạn buộc phải làm cho những suy nghĩ văn vẻ và cảm xúc màu mè thị dân của mình dần trở thành lối tư duy sáng sủa, rõ ràng và những ngôn từ giản tiện ngắn gọn. Bởi những thứ màu mè và bồng bột sẽ không thể tồn tại lâu. Bạn phải biết rằng, những sự thích thú khi khi đọc văn hay, nghe lời bay bướm mang lại sẽ chẳng mấy giá trị, trong khi thứ quan trọng nhất lại nằm ở trí tuệ, tinh thần, tâm hồn, nội dung, tư duy của bạn.

Là đàn ông, làm ơn đừng đọc văn của những nhà văn nữ cùng thời với bạn.

Là đàn ông, làm ơn đừng trách người khác, đừng nhỏ nhặt, làm ra vẻ đáng thương.

Làm ơn đừng nghĩ đến cái gì là viết về cái đó.

Và chớ tiếc rẻ đôi chút cảm động bé nhỏ, đôi chút thương xót nhỏ nhoi.

Bạn phải tin vào cái đẹp, tin vào hơi ấm, vào lòng tin con người, sự tự trọng của mỗi người, bạn hãy giữ gìn những phẩm chất xưa cũ này. Tôi không muốn bạn bốc đồng, vô vị, mù mờ, chà đạp chính mình và làm thương tổn người khác. Bạn không nên nhào nặn đời bạn thành một đống hỗn độn tổng hợp đủ thứ.

Khi bạn thay đổi con người bạn, hãy cố nâng niu những giá trị bản thân, cho dù bạn biết rõ, không phải ai cũng ưa những gì bạn đang có.

Làm ơn đừng chấp nhận thỏa hiệp với những con người đang ngụy trang là họ thức thời, cấp tiến. Họ chỉ là những kẻ vô công rồi nghề đang tìm cách biện minh cho sự thua kém của bản thân họ. Sự mạnh mẽ, bản lĩnh đàn ông nằm ở tận trong trái tim bạn, bạn có sức mạnh và vẻ đẹp từ trong tim, từ niềm tin mà dù thời gian và tuổi trẻ có trôi qua cũng không khuất phục được.

Bạn không có quyền ngồi trong cái tháp ngà của trường học, rồi bảo tôi yêu thế giới này tươi đẹp. Bạn phải nhìn thấy cái đen tối của thế giới, sự bẩn thỉu của cuộc đời, sự xấu xa của con người, sau đó mới nói rằng tôi vẫn yêu thế giới này, tôi vẫn yêu cuộc sống và tôi sống.

Tuổi trẻ ngắn ngủi thế, nhưng đừng sợ tuổi già.

Đôi khi, bạn có thể dừng lại nghỉ ngơi, nhưng đừng quỳ xuống.

Khi đi một con đường, bạn chớ ngoái đầu nhìn lại, hoặc tự hỏi, mình đang làm cái gì?

Khi đau và nhục, đàn ông có thể khóc và gào. Khóc đi, rồi rửa mặt, vỗ má mình, rồi áp má mình để trên gương mặt bạn có một nụ cười. Chứ bạn đừng dụi mắt hay lấy tay lau nước mắt. Bởi có thể sớm mai bạn sẽ mang một đôi mắt trũng và sưng vì khóc. Chớ để sớm mai ai cũng nhận ra bạn từng khóc.

Đàn ông hãy xác định cho mình một mục tiêu xa hơn và một lộ trình dài hơn. Hãy nhớ thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn trời xanh, và lúc nhìn lên trời xanh hãy nhớ cúi xuống nhìn đất dưới chân mình.

Vào bất kỳ lúc nào, bất kỳ người nào hỏi bạn, bạn yêu mấy lần, đáp án của bạn phải luôn là Hai.

Một lần, cô ấy yêu tôi nhưng tôi không cảm xúc, một lần là tôi yêu cô ấy nhưng không được đáp lại. Hãy luôn nhớ rằng, tình yêu đẹp vẫn luôn đang đợi bạn ở lần yêu sau. Nên đừng luyến tiếc, đừng để một người đàn bà nào có cơ hội làm bạn bị tổn thương tới lần thứ hai.

Làm đàn ông, đừng giao du với văn nghệ sĩ hay bọn văn sĩ trẻ, cũng như đừng làm bạn với những kẻ bất đắc chí, thiếu tâm huyết với đời, cũng tuyệt đối không được bạn bè với những người đàn ông không có nghề nghiệp chính thức, kiêm quá nhiều nghề.

Cũng đừng yêu người phụ nữ nào hy sinh vì bạn. Khi có một cô nàng tự chà đạp bản thân nàng, tự hy sinh, tự chịu thiệt vì bạn, bạn chớ nên vì thế mà cảm động hoặc yêu kẻ lụy tình ấy. Bởi một người đàn ông nghiện hút trộm cắp đầy mình thân với bạn, có thể kẻ nghiện hút trộm cắp tiếp theo sẽ là chính bản thân bạn. Tình yêu cũng tương tự như vậy, khi một người phụ nữ vì yêu mà cầm dao cứa tay mình đau, có thể kẻ tiếp theo bị nàng cứa chính là bạn.

Không bao giờ đặt niềm tin vào một gã đàn ông chỉ định giao du với mình bạn chứ không cho bạn biết hắn đang chơi bời với những bạn bè nào khác.

Khi một cô nàng định gọi bạn là “anh yêu, baby, chồng yêu ơi”, bạn hãy bắt buộc cô nàng gọi bạn bằng tên bạn, bởi bạn là một người đàn ông, bạn không phải thú cưng của ai.

Khi một người đàn ông hoặc một người đàn bà tự nhiên không tới tìm bạn nữa, bạn hãy dứt khoát đừng gọi tới làm phiền họ.

Đừng tin những kẻ dùng tiểu xảo trong tình yêu. Và đừng ác miệng sau khi chia tay người tình. Nghe lời khuyên của người khác, nhưng đừng hối hận, bởi hối hận chưa từng mang lại cho đàn ông bất cứ thứ gì hay ho.

Đàn ông thì không xé ảnh, đốt thư, xé nhật ký, làm những việc mà chỉ diễn viên ba xu trên phim truyền hình mới làm. Bởi bạn tin vào tình yêu. Tin rằng trên đời vẫn còn những người đàn ông tốt và những người phụ nữ tốt đẹp, có thể họ cũng chưa kết hôn, họ cũng vẫn đang vượt trùng trùng biển người trong đời để tìm đến bạn. Nên đừng nói những câu đại loại như: “Thời này làm gì có đàn bà tử tế” hoặc “Làm gì có đàn ông tốt!”. Những câu như thế thường làm người ta hiểu rằng, bạn đã no xôi chán chè, hời hợt với vô số người, vơ đũa cả nắm và không hề sống nghiêm túc, chưa trưởng thành.

Hãy yêu tiền, yêu vật chất, dùng tiền để sống cho ra sống. Nhưng vẫn hiểu rằng những giá trị tinh thần cũng quan trọng biết bao. Và con người bạn, một người đàn ông đầy sức sống, háo hức sống vẫn luôn có giá trị và đẹp đẽ hơn những đồng hồ hàng hiệu, thời trang, phụ kiện sành điệu bạn đang mang. Nếu đã hơn hai mươi tuổi nhưng mỗi phút bạn sống, bạn vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ, thì những tiền bạc bạn có, đồ hiệu bạn mặc chỉ làm cho sự vô liêm sỉ của bạn nổi bật hơn mà thôi. Nên đồ hiệu không làm bạn có giá hơn. Bản thân người đàn ông không có giá trị bản thân, thì dù có bọc vàng, được bố mẹ nâng đỡ sự nghiệp chức này tước kia, cũng vẫn chỉ là một kẻ ăn bám bọc vàng. Một con lừa dù có đóng yên cương vàng khối cũng không thể trở thành tuấn mã.

Bạn còn trẻ, có thể chưa đủ tuổi để bắt đầu một sự nghiệp riêng, một tương lai huy hoàng. Nhưng bạn đã đủ tuổi thành niên, nên ít nhất, cũng không thể làm một cái gánh nặng đeo trên lưng bố mẹ, để bố mẹ mất hai mươi năm nuôi dạy, cái gánh nặng đã sống ký sinh trên lưng chỉ nặng thêm và nhiều đòi hỏi hơn.

Bạn đừng tưởng bạn trẻ, bạn làm một kiểu tóc có màu khác người, mặc một bộ quần áo dở nam dở nữ Unisex, rồi phun lên người một thứ mùi nước hoa, thì người khác sẽ tôn trọng bạn. Cái ngước nhìn của người khác không mang ý trầm trồ ngưỡng mộ, mà là cái nhìn khi đi ngang qua sở thú. Rất nhiều đàn ông khác chỉ bởi họ được giáo dục tốt nên họ sẽ không bày tỏ thái độ gì với bạn đâu, họ sẽ tôn trọng sự “cá tính” của bạn, nhưng không có nghĩa rằng, họ không nhận ra sự xấu xí của người đàn ông trước mặt.

Xin bạn đừng coi rẻ những người lao động nghèo. Đừng xấu hổ vì phải làm việc nặng nhọc. Đất không bẩn, mồ hôi không hôi hám. Xin hãy tôn trọng những người có thể không giàu bằng bạn, nhưng họ đang nuôi cả gia đình bằng đôi tay lương thiện và cần cù của họ. Bạn tôn trọng họ, bạn mới biết giá trị của bạn nằm ở đâu.

Làm đàn ông, hãy tha thứ, nhưng đừng quên. Và hãy khoan dung với cả thế giới cũng như với chính bản thân bạn. Để luôn tự nhủ rằng, ta là đàn ông, ta xứng đáng để có được những thứ tốt đẹp hơn.

Một lần cho mãi mãi!