Bức tranh kỷ niệm tình đầu


Chục năm trôi qua, mỗi người đều có gia đình, công việc của mình, nhưng dường như anh ấy vẫn còn cay cay mỗi khi nhắc tới mối tình đầu. Đúng là tình đầu có mấy khi là tình cuối.


Khi tình cờ gặp lại hình ảnh của bức tranh này, bỗng dưng tôi lại bâng khuâng nhớ đến một câu chuyện thật về tình yêu của người bạn thân thời đại học, người đã cùng tôi chia sẻ biết bao điều và trong đó có cả chuyện tình yêu. Câu chuyện xảy ra đã hơn 15 năm, khi đó chúng tôi là sinh viên năm nhất trường Đại học Kiến trúc Hà Nội. Chúng tôi quen nhau ngay từ ngày đầu nhập trường và không ngờ sau đó lại học cùng một lớp. Bạn tôi thuê trọ ở ngoài, còn tôi ở ký túc xá của trường.

Cùng xóm trọ với bạn tôi cũng có khá nhiều sinh viên thuê, trong đó có một bạn nữ khá xinh xắn với dáng người nhỏ nhắn và có nụ cười rất duyên. Khi làm quen bạn tôi mới biết cô ấy đã học năm thứ hai khoa Luật trường Đại học Tổng hợp Hà Nội (nay là trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn). Sau vài lần chuyện trò họ đã trở nên thân thiết, họ tìm thấy ở nhau nhiều điểm tương đồng và đã yêu nhau, dù cô ấy hơn bạn tôi một tuổi. 

Tình yêu của họ mới đẹp làm sao! Hàng ngày ngoài giờ đi học họ ríu rít bên nhau như đôi chim bồ câu, giúp đỡ nhau trong sinh hoạt, cuộc sống hàng ngày. Họ mua quần áo giống nhau, thỉnh thoảng lại nắm tay nhau dạo chơi và kể cho nhau nghe những ước mơ, hoài bão của mỗi người. Họ nhìn nhau say đắm, thì thầm nói cười. Họ nói chuyện bằng ánh mắt, bằng nụ cười đầy tình cảm. 

Nhìn họ tôi thấy rất hạnh phúc, tôi rất thích cách họ ở bên nhau và tôi tin rằng tình yêu của họ sẽ vững bền theo năm tháng. Còn nhớ vào ngày Lễ tình yêu Valentine 14/2 đầu tiên của họ, anh ấy đã mua tặng cô ấy một bức tranh sơn mài vẽ cảnh hoàng hôn trên biển với con thuyền nhỏ có hai cánh buồm. Ngay lập tức, vốn là dân văn, cô ấy đã viết tặng anh những câu thơ mang rất nhiều thông điệp tình cảm của mình.

Hoàng hôn xuống rồi anh nhìn xem!
Nơi xa xăm hai cánh buồm căng gió.
Anh đoán xem thuyền chở gì trong đó.

Là ước mơ, là hạnh phúc của ngày mai.
Là tình anh, tình em bên bến bãi còn dài.
Dẫu sóng gió có mạnh thêm hơn nữa.
Chẳng thể nào đẩy cánh buồm xa nhau!

Ba năm yêu nhau, họ đã trải qua đầy đủ các cung bậc cảm xúc của tình yêu, có những phút giây bình yên hạnh phúc, có những lúc lại giận hờn, vô cớ ghen tuông. Thế rồi cô ấy ra trường và bắt đầu đi làm, anh ấy cũng đã là sinh viên năm thứ 4, cô ấy không còn ở xóm trọ nữa, thời gian họ gặp nhau vì thế cũng thưa hơn. Rồi đùng một cái anh ấy nhận được bức thư, mà sau đó anh đã đọc không biết bao nhiêu lần, bức thư đã làm anh ấy khó xử và buồn đau.

Cô ấy nói rằng ở nơi làm, có một anh đã theo đuổi, và qua thời gian cô ấy thấy rằng có lẽ trong hoàn cảnh này anh ấy cũng hợp. Anh ấy đã thành đạt trong công việc, đã có nhà riêng và đặc biệt là cũng yêu cô ấy tha thiết. Còn bạn tôi hơn một năm nữa mới ra trường và nghề xây dựng của bạn tôi cũng sẽ nay đây mai đó, biết chờ bạn tôi đến bao giờ, và khi đi làm liệu bạn tôi có còn yêu cô ấy nữa không. 

Cô ấy nói cũng muốn chờ và muốn mang hạnh phúc đến cho bạn tôi nhưng sợ không có cơ hội để làm việc đó. Cô ấy xin phép được xa anh và mong đừng tìm cô ấy nữa. Cầu chúc cho bạn tôi sẽ tìm được tình yêu mới, một bến bờ hạnh phúc mới, một bến neo đậu bình yên như vốn dĩ con thuyền trong cảnh hoàng hôn mà anh đã tặng cô ấy trong ngày đầu yêu nhau. Anh ấy từ một người vui vẻ hoạt bát bỗng trở nên lầm lì ít nói và có lúc còn căm giận đàn bà.

Mọi thứ rồi cũng dần nguôi ngoai và sẽ trở thành một phần của quá khứ. Nhưng có một lần anh ấy đến chỗ tôi khi chúng tôi đang làm đồ án tốt nghiệp, vô tình anh đọc lại được những câu thơ trên, những câu thơ mà tôi đã chép lại vào sổ khi anh ấy chia sẻ. Một lần nữa anh ấy lại rất buồn và đã lấy bút ghi tiếp những câu thơ vừa như trách móc vừa như tiếc nuối:

Đã nói rồi sao em lỡ để.
Một mình anh chèo chống mái thuyền.
Nay sóng gió đã mạnh thêm hơn nữa.
Gãy một cánh buồm thuyền đổi hướng rồi em.

Cho đến bây giờ, chục năm trôi qua, mỗi người đều có gia đình, công việc của mình, nhưng dường như anh ấy vẫn còn cay cay mỗi khi nhắc tới mối tình đầu. Đúng là tình đầu có mấy khi là tình cuối, như người ta vẫn thường nói “Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp. Nắng đầu mùa bao giờ cũng say. Mối tình đầu bao giờ cũng vậy. Rất đậm đà nhưng cũng đắng cay”.

Tạ Văn Phấn

Một lần cho mãi mãi!