Phố xa

Anh đi bên em lặng lẽ trong cơn mưa, đườg dài đằng đẵng với những hạt mưa ướt đầy trên vai áo. Con phố thật xa, nỗi nhớ thật xa. Mối tình đầu tiên đầy ắp những tiếng cười sao anh mãi nhớ. Cơn mưa trong tôi rơi mãi không thôi, có khi buồn vui có khi kéo dài lòng càng tiếc nuối bởi vì anh biết trong tim anh tình yêu luôn còn đó. Những cơn mưa qua sẽ làm anh mơ luôn có em. êm đềm...
Em có biết anh yêu em và yêu em nhiều lắm nhưng hãy quên đi bởi 1 tình yêu giờ đã quá muộn màng, con phố mưa giăng, chỉ anh thầm lặng. Giọt mưa rơi mãi sao không xóa nhoà những kí ức ngày xưa? Cuộc tình hồn nhiên, nụ hôn đầu tiên thành mưa bong bóng trôi thật xa sao em cứ đi tìm? Hãy giữ lấy cuộc tình này vào sâu trong kỉ niệm đã khiến anh mơ và anh vẫn nhớ những ngày mình đã đến bên nhau.
Mưa về trên khúc hát, lắng u buồn đợi bóng hình ai, như tìm về thoáng hương xa, con đường giờ là kỉ niệm, giọt sương lặng lẽ bên em, đọng trên đôi mắt vô tư, để buồn cho con phố nhỏ, để 1 người đến vấn vương!
Đi bên em chiều trên lối vắng, phố xa phố xa ngỡ như thật gần. Đôi vai em gầy trong chiếc lá, giờ là đợi chờ nhớ mong mùa xuân. Trên tay em nụ hoa vần nở, phố xa phố xa ngỡ như thật gần. Câu yêu thương chìm trong nỗi nhớ, mơ về 1 ngày có mưa êm đềm.
Mưa về trên khúc hát,lắng u buồn đợi bóng hình ai? Như tìm về giấc mơ xa, mây mờ giờ là kỉ niệm. Mùa thu lặng lẽ trôi đi, mùa đông lạc giữa tình yêu, xuân về như có nắng hạ, bốn mùa mưa vẫn đợi em!

Một lần cho mãi mãi!

Thức tỉnh

Thế giới như mỗi ngày một văn minh hơn bởi sự phát triển khoa học và công nghệ, thế giới như mỗi ngày một no đủ hơn bởi số của cải vật chất làm ra, nhưng sự thật, thế giới mỗi ngày như chìm thêm vào bóng tối của sợ hãi và hận thù.

Tôi nhận thấy cá nhân con người tôi, tôi nhận thấy cá nhân con người bạn và cá nhân của hàng tỷ con người trên mặt đất này đã từng có những lúc bất chợt thức dậy trong sâu thẳm bóng đêm. Đấy không phải là chứng mất ngủ, đấy là cơ hội như một món quà ban tặng cho chúng ta. Bởi trong bóng đêm sâu thẳm ấy, mỗi cá nhân chúng ta mới có điều kiện rời xa cái đầm lầy dục vọng vô bờ cho dù chỉ trong một khoảnh khắc để nhìn sâu vào đời sống chúng ta đang sống. Và chúng ta nhận ra đời sống ấy chứa quá nhiều nỗi sợ hãi và lòng hận thù.
Đó không chỉ là nỗi sợ hãi về bệnh tật, về đói ngèo, về thiên tai, về chiến tranh hạt nhân mà cả nỗi sợ hãi mơ hồ về một sự bất trắc khủng kiếp nào đó xẩy ra trong tương lai nhân loại. Đó không thì là sự hận thù đối với một ai đó cụ thể mà cả sự hận thù vô cớ đối với con người và muôn vàn cỏ cây nuông thú. Và đôi khi đó là sự hận thù với chính con người cá nhân của mình.
Tại sao con người lại rơi vào bóng tối của sự u mê và ác độc này ? Chúng ta bị ma quỷ cướp mất linh hồn chăng ? Phải chăng những điều kỳ diệu vốn có trên thế gian này đã không còn tồn tại nữa ? Phải chăng những điều kỳ diệu ấy đã chấm dứt như đất đai kết thúc những mùa màng?
Những điều kỳ diệu ấy không hề rời bỏ thế gian. Chúng nằm trong mọi nơi chốn của đời sống đợi chờ thức dậy và lan toả trên toàn bộ đời sống ấy. Sự thức dậy của chúng chỉ chờ đợi một cơ hội.
Cơ hội đó là tình yêu thương của con người đối với con người. Khi tình yêu thương lan toả đến đâu thì những sợ hãi và thù hận tan biến đến đó. Đấy là chân lý vĩnh hằng trong đời sống vũ trụ này.
Con người hãy cùng nhau bước qua bóng tối của sợ hãi và hận thù.

Một lần cho mãi mãi!

Bước qua

Nay đã là tháng 6, những cơn mưa đầu mùa cũng trở nên thường xuyên hơn. Ngẫm lại thì mưa cũng đã là một ký ức đẹp. Có người hỏi tôi rằng có còn thích mưa nữa hok?
Tất nhiên có chứ, tuy nhiên mưa chỉ thực sự làm tôi thích tùy lúc và tùy giai đoạn :D.
Cũng lâu rồi, tự cảm thấy mình đã bắt đầu tìm lại được sự ổn định trong hoạt động hằng ngày, ăn, uống, trò chuyện, bạn bè, đá bóng, không hơn.
Một điều chán nữa là kỳ này học quá là chán, đi học có mấy ngày, nhưng sắp bận rộn lại rồi. Mình không đi học cho mình nữa mà là ....
Học thì đại chán, ăn thì đại khổ, ngủ thì đại chật. thi thì đại khó...đúng là đại học :))