Bức tranh kỷ niệm tình đầu


Chục năm trôi qua, mỗi người đều có gia đình, công việc của mình, nhưng dường như anh ấy vẫn còn cay cay mỗi khi nhắc tới mối tình đầu. Đúng là tình đầu có mấy khi là tình cuối.


Khi tình cờ gặp lại hình ảnh của bức tranh này, bỗng dưng tôi lại bâng khuâng nhớ đến một câu chuyện thật về tình yêu của người bạn thân thời đại học, người đã cùng tôi chia sẻ biết bao điều và trong đó có cả chuyện tình yêu. Câu chuyện xảy ra đã hơn 15 năm, khi đó chúng tôi là sinh viên năm nhất trường Đại học Kiến trúc Hà Nội. Chúng tôi quen nhau ngay từ ngày đầu nhập trường và không ngờ sau đó lại học cùng một lớp. Bạn tôi thuê trọ ở ngoài, còn tôi ở ký túc xá của trường.

Cùng xóm trọ với bạn tôi cũng có khá nhiều sinh viên thuê, trong đó có một bạn nữ khá xinh xắn với dáng người nhỏ nhắn và có nụ cười rất duyên. Khi làm quen bạn tôi mới biết cô ấy đã học năm thứ hai khoa Luật trường Đại học Tổng hợp Hà Nội (nay là trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn). Sau vài lần chuyện trò họ đã trở nên thân thiết, họ tìm thấy ở nhau nhiều điểm tương đồng và đã yêu nhau, dù cô ấy hơn bạn tôi một tuổi. 

Tình yêu của họ mới đẹp làm sao! Hàng ngày ngoài giờ đi học họ ríu rít bên nhau như đôi chim bồ câu, giúp đỡ nhau trong sinh hoạt, cuộc sống hàng ngày. Họ mua quần áo giống nhau, thỉnh thoảng lại nắm tay nhau dạo chơi và kể cho nhau nghe những ước mơ, hoài bão của mỗi người. Họ nhìn nhau say đắm, thì thầm nói cười. Họ nói chuyện bằng ánh mắt, bằng nụ cười đầy tình cảm. 

Nhìn họ tôi thấy rất hạnh phúc, tôi rất thích cách họ ở bên nhau và tôi tin rằng tình yêu của họ sẽ vững bền theo năm tháng. Còn nhớ vào ngày Lễ tình yêu Valentine 14/2 đầu tiên của họ, anh ấy đã mua tặng cô ấy một bức tranh sơn mài vẽ cảnh hoàng hôn trên biển với con thuyền nhỏ có hai cánh buồm. Ngay lập tức, vốn là dân văn, cô ấy đã viết tặng anh những câu thơ mang rất nhiều thông điệp tình cảm của mình.

Hoàng hôn xuống rồi anh nhìn xem!
Nơi xa xăm hai cánh buồm căng gió.
Anh đoán xem thuyền chở gì trong đó.

Là ước mơ, là hạnh phúc của ngày mai.
Là tình anh, tình em bên bến bãi còn dài.
Dẫu sóng gió có mạnh thêm hơn nữa.
Chẳng thể nào đẩy cánh buồm xa nhau!

Ba năm yêu nhau, họ đã trải qua đầy đủ các cung bậc cảm xúc của tình yêu, có những phút giây bình yên hạnh phúc, có những lúc lại giận hờn, vô cớ ghen tuông. Thế rồi cô ấy ra trường và bắt đầu đi làm, anh ấy cũng đã là sinh viên năm thứ 4, cô ấy không còn ở xóm trọ nữa, thời gian họ gặp nhau vì thế cũng thưa hơn. Rồi đùng một cái anh ấy nhận được bức thư, mà sau đó anh đã đọc không biết bao nhiêu lần, bức thư đã làm anh ấy khó xử và buồn đau.

Cô ấy nói rằng ở nơi làm, có một anh đã theo đuổi, và qua thời gian cô ấy thấy rằng có lẽ trong hoàn cảnh này anh ấy cũng hợp. Anh ấy đã thành đạt trong công việc, đã có nhà riêng và đặc biệt là cũng yêu cô ấy tha thiết. Còn bạn tôi hơn một năm nữa mới ra trường và nghề xây dựng của bạn tôi cũng sẽ nay đây mai đó, biết chờ bạn tôi đến bao giờ, và khi đi làm liệu bạn tôi có còn yêu cô ấy nữa không. 

Cô ấy nói cũng muốn chờ và muốn mang hạnh phúc đến cho bạn tôi nhưng sợ không có cơ hội để làm việc đó. Cô ấy xin phép được xa anh và mong đừng tìm cô ấy nữa. Cầu chúc cho bạn tôi sẽ tìm được tình yêu mới, một bến bờ hạnh phúc mới, một bến neo đậu bình yên như vốn dĩ con thuyền trong cảnh hoàng hôn mà anh đã tặng cô ấy trong ngày đầu yêu nhau. Anh ấy từ một người vui vẻ hoạt bát bỗng trở nên lầm lì ít nói và có lúc còn căm giận đàn bà.

Mọi thứ rồi cũng dần nguôi ngoai và sẽ trở thành một phần của quá khứ. Nhưng có một lần anh ấy đến chỗ tôi khi chúng tôi đang làm đồ án tốt nghiệp, vô tình anh đọc lại được những câu thơ trên, những câu thơ mà tôi đã chép lại vào sổ khi anh ấy chia sẻ. Một lần nữa anh ấy lại rất buồn và đã lấy bút ghi tiếp những câu thơ vừa như trách móc vừa như tiếc nuối:

Đã nói rồi sao em lỡ để.
Một mình anh chèo chống mái thuyền.
Nay sóng gió đã mạnh thêm hơn nữa.
Gãy một cánh buồm thuyền đổi hướng rồi em.

Cho đến bây giờ, chục năm trôi qua, mỗi người đều có gia đình, công việc của mình, nhưng dường như anh ấy vẫn còn cay cay mỗi khi nhắc tới mối tình đầu. Đúng là tình đầu có mấy khi là tình cuối, như người ta vẫn thường nói “Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp. Nắng đầu mùa bao giờ cũng say. Mối tình đầu bao giờ cũng vậy. Rất đậm đà nhưng cũng đắng cay”.

Tạ Văn Phấn

Một lần cho mãi mãi!

Đàn ông nếu đã 20, nếu chưa 25,...


Tác giả: Lý Khai Phục từng là Phó tổng giám đốc Microsoft toàn cầu trong thập kỷ 90, rồi đảm nhận Phó tổng giám đốc Google châu Á năm 2005. Ông sinh năm 1961 tại Đài Bắc, thường gây sóng gió bởi những phát ngôn sáng suốt nhưng ngôn từ trần trụi khó nghe.

Nếu bạn là đàn ông, nếu bạn đã hai mươi, nhưng bạn chưa hai lăm tuổi, bạn buộc phải tìm được một thứ gì đó ngoài tình yêu, giúp đôi chân bạn đứng vững vàng trong cuộc đời này. Bạn phải bắt đầu nghĩ cách để kiếm ĐỦ và sống ĐƯỢC.

Tôi chưa từng bao giờ nghĩ bằng cấp là thứ quan trọng, thiên tài với danh nhân đâu phải từ lò luyện và trường lớp mà ra. Nhưng nếu bạn không học tới nơi tới chốn, thì dù có đi làm cửu vạn, ngay cả bao cát cũng sợ rằng chẳng biết cách mà vác.

Bạn buộc phải làm cho những suy nghĩ văn vẻ và cảm xúc màu mè thị dân của mình dần trở thành lối tư duy sáng sủa, rõ ràng và những ngôn từ giản tiện ngắn gọn. Bởi những thứ màu mè và bồng bột sẽ không thể tồn tại lâu. Bạn phải biết rằng, những sự thích thú khi khi đọc văn hay, nghe lời bay bướm mang lại sẽ chẳng mấy giá trị, trong khi thứ quan trọng nhất lại nằm ở trí tuệ, tinh thần, tâm hồn, nội dung, tư duy của bạn.

Là đàn ông, làm ơn đừng đọc văn của những nhà văn nữ cùng thời với bạn.

Là đàn ông, làm ơn đừng trách người khác, đừng nhỏ nhặt, làm ra vẻ đáng thương.

Làm ơn đừng nghĩ đến cái gì là viết về cái đó.

Và chớ tiếc rẻ đôi chút cảm động bé nhỏ, đôi chút thương xót nhỏ nhoi.

Bạn phải tin vào cái đẹp, tin vào hơi ấm, vào lòng tin con người, sự tự trọng của mỗi người, bạn hãy giữ gìn những phẩm chất xưa cũ này. Tôi không muốn bạn bốc đồng, vô vị, mù mờ, chà đạp chính mình và làm thương tổn người khác. Bạn không nên nhào nặn đời bạn thành một đống hỗn độn tổng hợp đủ thứ.

Khi bạn thay đổi con người bạn, hãy cố nâng niu những giá trị bản thân, cho dù bạn biết rõ, không phải ai cũng ưa những gì bạn đang có.

Làm ơn đừng chấp nhận thỏa hiệp với những con người đang ngụy trang là họ thức thời, cấp tiến. Họ chỉ là những kẻ vô công rồi nghề đang tìm cách biện minh cho sự thua kém của bản thân họ. Sự mạnh mẽ, bản lĩnh đàn ông nằm ở tận trong trái tim bạn, bạn có sức mạnh và vẻ đẹp từ trong tim, từ niềm tin mà dù thời gian và tuổi trẻ có trôi qua cũng không khuất phục được.

Bạn không có quyền ngồi trong cái tháp ngà của trường học, rồi bảo tôi yêu thế giới này tươi đẹp. Bạn phải nhìn thấy cái đen tối của thế giới, sự bẩn thỉu của cuộc đời, sự xấu xa của con người, sau đó mới nói rằng tôi vẫn yêu thế giới này, tôi vẫn yêu cuộc sống và tôi sống.

Tuổi trẻ ngắn ngủi thế, nhưng đừng sợ tuổi già.

Đôi khi, bạn có thể dừng lại nghỉ ngơi, nhưng đừng quỳ xuống.

Khi đi một con đường, bạn chớ ngoái đầu nhìn lại, hoặc tự hỏi, mình đang làm cái gì?

Khi đau và nhục, đàn ông có thể khóc và gào. Khóc đi, rồi rửa mặt, vỗ má mình, rồi áp má mình để trên gương mặt bạn có một nụ cười. Chứ bạn đừng dụi mắt hay lấy tay lau nước mắt. Bởi có thể sớm mai bạn sẽ mang một đôi mắt trũng và sưng vì khóc. Chớ để sớm mai ai cũng nhận ra bạn từng khóc.

Đàn ông hãy xác định cho mình một mục tiêu xa hơn và một lộ trình dài hơn. Hãy nhớ thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn trời xanh, và lúc nhìn lên trời xanh hãy nhớ cúi xuống nhìn đất dưới chân mình.

Vào bất kỳ lúc nào, bất kỳ người nào hỏi bạn, bạn yêu mấy lần, đáp án của bạn phải luôn là Hai.

Một lần, cô ấy yêu tôi nhưng tôi không cảm xúc, một lần là tôi yêu cô ấy nhưng không được đáp lại. Hãy luôn nhớ rằng, tình yêu đẹp vẫn luôn đang đợi bạn ở lần yêu sau. Nên đừng luyến tiếc, đừng để một người đàn bà nào có cơ hội làm bạn bị tổn thương tới lần thứ hai.

Làm đàn ông, đừng giao du với văn nghệ sĩ hay bọn văn sĩ trẻ, cũng như đừng làm bạn với những kẻ bất đắc chí, thiếu tâm huyết với đời, cũng tuyệt đối không được bạn bè với những người đàn ông không có nghề nghiệp chính thức, kiêm quá nhiều nghề.

Cũng đừng yêu người phụ nữ nào hy sinh vì bạn. Khi có một cô nàng tự chà đạp bản thân nàng, tự hy sinh, tự chịu thiệt vì bạn, bạn chớ nên vì thế mà cảm động hoặc yêu kẻ lụy tình ấy. Bởi một người đàn ông nghiện hút trộm cắp đầy mình thân với bạn, có thể kẻ nghiện hút trộm cắp tiếp theo sẽ là chính bản thân bạn. Tình yêu cũng tương tự như vậy, khi một người phụ nữ vì yêu mà cầm dao cứa tay mình đau, có thể kẻ tiếp theo bị nàng cứa chính là bạn.

Không bao giờ đặt niềm tin vào một gã đàn ông chỉ định giao du với mình bạn chứ không cho bạn biết hắn đang chơi bời với những bạn bè nào khác.

Khi một cô nàng định gọi bạn là “anh yêu, baby, chồng yêu ơi”, bạn hãy bắt buộc cô nàng gọi bạn bằng tên bạn, bởi bạn là một người đàn ông, bạn không phải thú cưng của ai.

Khi một người đàn ông hoặc một người đàn bà tự nhiên không tới tìm bạn nữa, bạn hãy dứt khoát đừng gọi tới làm phiền họ.

Đừng tin những kẻ dùng tiểu xảo trong tình yêu. Và đừng ác miệng sau khi chia tay người tình. Nghe lời khuyên của người khác, nhưng đừng hối hận, bởi hối hận chưa từng mang lại cho đàn ông bất cứ thứ gì hay ho.

Đàn ông thì không xé ảnh, đốt thư, xé nhật ký, làm những việc mà chỉ diễn viên ba xu trên phim truyền hình mới làm. Bởi bạn tin vào tình yêu. Tin rằng trên đời vẫn còn những người đàn ông tốt và những người phụ nữ tốt đẹp, có thể họ cũng chưa kết hôn, họ cũng vẫn đang vượt trùng trùng biển người trong đời để tìm đến bạn. Nên đừng nói những câu đại loại như: “Thời này làm gì có đàn bà tử tế” hoặc “Làm gì có đàn ông tốt!”. Những câu như thế thường làm người ta hiểu rằng, bạn đã no xôi chán chè, hời hợt với vô số người, vơ đũa cả nắm và không hề sống nghiêm túc, chưa trưởng thành.

Hãy yêu tiền, yêu vật chất, dùng tiền để sống cho ra sống. Nhưng vẫn hiểu rằng những giá trị tinh thần cũng quan trọng biết bao. Và con người bạn, một người đàn ông đầy sức sống, háo hức sống vẫn luôn có giá trị và đẹp đẽ hơn những đồng hồ hàng hiệu, thời trang, phụ kiện sành điệu bạn đang mang. Nếu đã hơn hai mươi tuổi nhưng mỗi phút bạn sống, bạn vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ, thì những tiền bạc bạn có, đồ hiệu bạn mặc chỉ làm cho sự vô liêm sỉ của bạn nổi bật hơn mà thôi. Nên đồ hiệu không làm bạn có giá hơn. Bản thân người đàn ông không có giá trị bản thân, thì dù có bọc vàng, được bố mẹ nâng đỡ sự nghiệp chức này tước kia, cũng vẫn chỉ là một kẻ ăn bám bọc vàng. Một con lừa dù có đóng yên cương vàng khối cũng không thể trở thành tuấn mã.

Bạn còn trẻ, có thể chưa đủ tuổi để bắt đầu một sự nghiệp riêng, một tương lai huy hoàng. Nhưng bạn đã đủ tuổi thành niên, nên ít nhất, cũng không thể làm một cái gánh nặng đeo trên lưng bố mẹ, để bố mẹ mất hai mươi năm nuôi dạy, cái gánh nặng đã sống ký sinh trên lưng chỉ nặng thêm và nhiều đòi hỏi hơn.

Bạn đừng tưởng bạn trẻ, bạn làm một kiểu tóc có màu khác người, mặc một bộ quần áo dở nam dở nữ Unisex, rồi phun lên người một thứ mùi nước hoa, thì người khác sẽ tôn trọng bạn. Cái ngước nhìn của người khác không mang ý trầm trồ ngưỡng mộ, mà là cái nhìn khi đi ngang qua sở thú. Rất nhiều đàn ông khác chỉ bởi họ được giáo dục tốt nên họ sẽ không bày tỏ thái độ gì với bạn đâu, họ sẽ tôn trọng sự “cá tính” của bạn, nhưng không có nghĩa rằng, họ không nhận ra sự xấu xí của người đàn ông trước mặt.

Xin bạn đừng coi rẻ những người lao động nghèo. Đừng xấu hổ vì phải làm việc nặng nhọc. Đất không bẩn, mồ hôi không hôi hám. Xin hãy tôn trọng những người có thể không giàu bằng bạn, nhưng họ đang nuôi cả gia đình bằng đôi tay lương thiện và cần cù của họ. Bạn tôn trọng họ, bạn mới biết giá trị của bạn nằm ở đâu.

Làm đàn ông, hãy tha thứ, nhưng đừng quên. Và hãy khoan dung với cả thế giới cũng như với chính bản thân bạn. Để luôn tự nhủ rằng, ta là đàn ông, ta xứng đáng để có được những thứ tốt đẹp hơn.

Một lần cho mãi mãi!

Trước ngưỡng cửa mới?!

Trong thời gian này quả là một trải nghiệm không quên. Cảm giác thất nghiệp của một người sinh viên mới ra trường hay nói đúng hơn là sự chọn lựa mới trong quãng cuộc sống còn lại.
Đứng trước sự chọn lựa là theo công việc mình mong muốn trong tương lai sau này hay một công việc đảm bảo một cuộc sống ổn định cùng với mức thu nhật mới, một sự phân vân không rõ ràng.
Tuần sau mà không có một công việc để làm là chính thức thất nghiệp, nhiều áp lực nhen nhóm, phải chuẩn bị cho mọi hoàn cảnh để mình giữ được sự tỉnh táo cần thiết.

Một lần cho mãi mãi!

Ghi chép lang thang...

Lâu lắm mới trở lại với blog của mình,...
Tháng 8, một tháng với quá nhiều sự kiện, đây có thể là dấu mốc của rất nhiều sự thay đổi về nhiều mặt trong cuộc sống hiện tại.
Đầu tháng là chuyện vui của người bạn đại học bảo vệ thành công đề tài tốt nghiệp của mình nhưng ai ngờ đâu cuộc vui ngày hôm đó đã kéo theo nhiều vấn đề cần phải xem xét lại từ những con người trong nhóm. Đây có thể là sự vãn hồi của một thời đi học. Sự tan vỡ trong mối quan hệ này đúng là đáng buồn, nhưng điều đó đã giúp cho những người bạn tôi biết rõ và nhận ra những suy nghĩ và giá trị mới trong cuộc sống của họ. Một người qua đây sẽ không còn vô tư trong cách ứng xử của mình nữa, dù điều đó là xuất phát từ những tấm chân tình, và điểm xuất phát là tốt. Một người có thể sẽ bị cách ly trong chính cuộc sống của họ, dù rằng mọi chuyện xung quanh họ chẳng có gì khiến người khác phải nghĩ rằng đang có chuyện trong đó cả. Điều mất đi là tình bạn bè chân thật. Có lẽ do môi trường sống, chí hướng của họ khác nhau.
Tiếp đó là một thông tin làm tôi phải suy nghĩ mãi về những giá trị trong tình cảm của con người sẽ tồn tại được bao lâu, tại sao người ta có thể sống mà đóng kịch giỏi như vậy. Ở đây tôi không biết nội tình câu chuyện ra sao nên không thể phán xét ai đúng ai sai trong chuyện này. Họ đã làm theo những gì họ cho là đúng, với tôi chuyện này không ủng hộ và cũng không tham gia. Nhưng có một điều mất đi mà ai cũng dễ dàng nhìn thấy đó là lòng tin của những người bạn lâu năm với nhau giờ đã suy giảm, rõ ràng nhất là những người trong cuộc; người ngoài cuộc thì vẫn thấy quan hệ của mình giành cho những con người ấy vẫn bình thường nhưng sâu thẳm trong con người đã mất đi nhiều thứ. Điều tốt nhất là qua chuyện này sẽ giúp cho mỗi người biết cân nhắc hành động của mình hơn khi đưa ra một quyết định.
Chính bản thân tôi, trong tháng này đã có một quyết đinh riêng cho mình, đây có thể là một ngã rẽ cho những cuộc thử thách mới trong cuộc sống của tôi. Điều mà tôi vẫn boăn khoăn, nếu như người trong cuộc có thể nói được tiếng nói trung thực của mình thì mọi chuyện đã khác, nhiều suy nghĩ trong tôi giờ đây cũng khác, những cảm nhận trước kia không còn đúng nữa. Nếu như mọi người chịu tìm hiểu cụ thể hơn khi đưa ra một lời nới mà có thể gây tổn thương lớn với người khác. Những tổn thương từ những gì nghe được thật ghê gớm. Dù sao tôi đã dốc lòng trung thực trong cuộc sống riêng tư và sự trung thành trong công việc của mình để thực hiện những điều trong quá khứ. Một quyết định đưa đến nhiều chi phí cơ hội trong đoạn đường tiếp theo.
Một mối quan hệ mới vừa mới được ương mầm, một mối quan hệ cũ chợt về, đứng trước hai làng sóng ập tới, thật sự lúc này có quá nhiều điều để suy nghĩ. Trong con đường này mọi thứ đã hiện ra trước mắt, chỉ chờ những biểu hiện. Đây có thể là niềm vui trong tháng này mang lại sự thanh mát đến tinh thần cho bản thân tôi. Nơi hạnh phúc được nảy mầm :)?!
Giai đoạn cuối tháng, cô bạn tôi lại gặp chuyện không may, chỉ biết cầu mong cho mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Khi mà có quá nhiều chuyện xảy ra đối với cô ấy, liệu biết rằng cô ấy sẽ thay đổi thế nào sau những ngày tháng tồi tệ, có lẽ là với cô ấy. Một con người mới sẽ mạnh mẽ hơn.
Đi đến những ngày cuối cùng trong tháng, nhiều lúc nhìn lại mình thật bế tắc, nhưng giờ mọi thứ đã rõ ràng hơn. Chúc các bạn tôi sẽ vượt qua được những thử thách khó khăn này. Tôi cũng vậy, nỗ lực để hoàn thiện mình hơn.

Một lần cho mãi mãi!

Ghi chép lang thang...

“Anh không biết nói gì. Anh chỉ có cảm giác anh chẳng mong điều gì nữa. Anh không thấy có gì vui, anh cũng không cảm thấy gì cả. Anh thấy bình thường một cách lạ lùng. Anh không thể ở gần em được. Đừng chờ anh nữa”.
“Tuổi trẻ có thể phạm sai lầm nhưng không nên vì nó mà đánh mất tương lai của mình. Ta phải biết nhìn vào đó để vươn lên, sống mạnh mẽ”.
Tuổi trẻ thật nhiều cảm xúc nhưng các bạn hãy xác định rõ tình cảm của mình, suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động. Khi bạn yêu ai đó xin bạn hãy yêu chân thành và tình yêu đừng chỉ có cảm xúc mà phải có trách nhiệm nữa. Hãy sống có trách nhiệm với chính bản thân mình và người khác. Khi bạn phạm sai lầm trong tình yêu, đừng vì thế mà bỏ mặc tất cả. Bạn hãy nhìn vào đó mà sống cho tốt, sống có trách nhiệm hơn.

Một lần cho mãi mãi!

Bình tĩnh trước những ngã rẽ cuộc đời



Trong đời mình, tôi thấy dần dần khái niệm "giỏi = sung sướng" được thay bằng nhiều khái niệm khác mà trong trong đó không có chữ "giỏi".
Cha mẹ tôi đều là thương binh. Lòng dũng cảm, sự hy sinh họ không thiếu. Tuổi thiếu thời của họ là những năm tháng trong chiến tranh trên dọc dải Trường Sơn, là những tháng ngày đói khổ, sốt rét, chất độc hóa học....
Hòa bình lập lại, đổi mới, cái xã hội cần lúc này không phải là xương, máu của những người con của Tổ quốc sẵn sàng ngã xuống cho đất mẹ thân yêu nữa, những thứ mà cha, mẹ tôi luôn có sẵn.
Với đồng lương ít ỏi của gia đình, với thương tật của cha, mẹ, với đứa em trai bị mắc chất độc da cam, tuổi thơ của tôi là những tháng ngày đi bán vé số, đi làm thuê, đi nhặt rác...
Có những ngày mưa, tôi và mẹ đội mưa để đi lục trong từng túi rác những thứ tuy mọi người vất đi nhưng ở một nơi nào đó người ta sẽ tái chế lại. Một số người thấy vậy ra xua đuổi mẹ con tôi vì họ sợ lục rác ra hôi thối cửa nhà họ.
Lúc đó tôi nghĩ, phải học giỏi vì cha mẹ. Mẹ luôn nói học giỏi sẽ sung sướng, cái khái niệm "giỏi = sung sướng" nó như nguyên tắc, quy luật trong đầu và tôi xem nó là mục đích sống. Cố gắng đạp xe đi học 24km mỗi ngày, tôi cũng vượt qua cấp ba.
Ngày đi thi đại học, tôi mặc một cái quần tây cũ mà mẹ xin đứa con trai của bạn mẹ. Nó quá rộng, tôi phải kéo móc quần vào nấc nịt đầu tiên bên phải cho nó vừa nhưng lại làm cho cái quần bị lệch đi. Ai cũng nhìn tôi với ánh mắt khác lạ.
Vượt qua nỗi mặc cảm, tôi vẫn đậu hai trường, một đại học và một cao đẳng. Tôi đăng ký học cao đẳng chỉ vì lý do thời gian học ngắn hơn.
Ba năm cao đẳng tôi đã trải qua những tháng ngày tự nuôi sống bản thân. Để giảm chi phí, việc đầu tiên phải tập là bỏ ăn sáng.
Những ngày đầu tiên khá vất vả, nhìn người khác ăn mà thèm đến chảy nước miếng, bụng thì cồn cào. Kế đến là tập ăn những thứ khác ít chi phí hơn để thay cho cơm như bột sắn dây, mì gói và tôi luôn tự nhủ "ăn qua bữa, sống qua ngày" và "ăn để sống chứ không phải sống để ăn" .
Rồi tất cả cũng qua.
Tôi bắt đầu kiếm việc làm thêm, việc đầu tiên là nấu ăn cho những đứa bạn học gia đình có điều kiện hơn. Tôi tự đi chợ, nấu cơm, nấu đồ ăn, rửa chén cho 4 đứa cùng phòng để có thể được ăn hai bữa miễn phí. Sau đó tôi đi dạy kèm và đi phụ quán nhậu với muôn vàn những khó khăn, cực khổ tưởng như sẽ làm tôi chùn bước.
Rồi những tháng ngày đó cũng qua. Tôi ra trường với tấm bằng khá. Lúc đó nhiều người sẽ nghĩ, với vốn kiến thức của mình, với nền tảng gia đình tôi sẽ có quãng thời gian sung sướng hơn đúng như ước nguyện. Nhưng không, cuộc đời này nó vẫn thế, tôi vẫn lận đận và càng ngày tôi càng cay đắng nhận ra rằng không chỉ cha, mẹ đã sai lầm trong suy nghĩ mà tôi cũng sai.
Nhưng rồi cái gì mà kéo dài nó cũng tạo thành thói quen. Tôi chấp nhận sự thật, sự bất công và sống chung với nó. Nhưng cuộc đời này không hẳn như thế, càng nhẫn nhịn càng bị chèn ép.
Nước mắt tôi rơi, đó không còn là những giọt nước mắt của ngày xưa khi cùng mẹ đi nhặt rác bị người ta xua chó ra đuổi. Nước mắt của tuổi thơ nó nhanh đến, nhanh đi, bây giờ là nước mắt của người đàn ông 30 tuổi, nó cay đắng, nó chảy ngược vào tim, nó gào thét trong sự bất lực.
Tôi là con người sẵn sàng hy sinh. Tình yêu đối với ai đó là thứ rất linh thiêng không gì đánh đổi được nhưng tôi cũng đã hy sinh vì nó không phù hợp với hoàn cảnh gia đình mình.
Một người vợ xinh đẹp, có công ăn việc làm thì rất tốt đấy nhưng đó không phải là người sẽ chăm sóc cha, mẹ mình người đầy thương tật khi già yếu. Tôi đã lựa chọn một tình yêu cho hoàn cảnh của mình chứ không phải cho bản thân và trái tim mình.
Các bạn trẻ, cuộc sống hôm nay của các bạn hơn tôi rất nhiều. Hãy tận dụng nó, cuộc đời sẽ đưa các bạn đến những ngã rẽ, hãy bình tĩnh, sáng suốt lựa chọn con đường cho mình.
(Sưu tầm)
Một lần cho mãi mãi!

Đừng nghĩ là biển rộng mà cho phép mình mênh mông


- Làm bồ của anh nhé!

- Làm bồ?

- Anh không đùa đâu, anh nói thật đấy.

- Anh nói thật đấy à.

- Ừ anh nói thật

- Tại sao? Anh có người yêu rồi, em cũng thế, sao anh còn cần bồ làm gì?

- Vì anh thích em.

- Thích em, nhưng… À anh này, anh vừa phải thôi, anh đừng đưa em vào tròng, đừng nghĩ em trẻ con mà trêu em nhá. Em không bị anh lừa đâu.

- Anh không đùa, anh nói thật. Anh thích em, anh thoải mái khi ở bên cạnh em, cách nói chuyện của em khiến anh vui. Anh muốn gần em hơn. Anh có thể nói hết với em mọi thứ không dè dặt, không che đậy, ở bên em anh thật hơn, không phải chỉn chu như ở bên cạnh người yêu anh.

- À, em hiểu rồi. Làm bồ như một người bạn để chia sẻ chứ gì ạ. Em sẵn sàng. Em quý anh lắm, em cũng thấy rất thoải mái khi nói chuyện với anh.

- Còn nữa, làm bồ…sẽ giống như ở bên cạnh người yêu. Được ôm em, được hôn em…

- Vớ vẩn, không được. Sao anh lạ thế. Anh nói chuyện em chẳng hiểu gì cả. Nửa đùa nửa thật. Em chẳng thích thế này đâu.

- Anh thích em, thích được chăm sóc em như người yêu em, được em nũng nịu, được vỗ về em mỗi lúc em buồn. Được chạm khẽ vào tay em, và hơn thế nữa…

- Thôi anh đừng nói nữa, coi như em chưa nói chuyện với anh hôm nay. Anh suy nghĩ lại đi. Em bắt đầu ghét anh rồi đấy. Chào anh.

Trang đập mạnh chiếc điện thoại xuống mặt bàn, giận dữ và bối rối, cô chẳng hiểu sao hôm nay Tùng lại nói những điều như thế.

Hai tháng quen nhau, một thời gian chưa lâu nhưng đối với Trang, Tùng như một người anh lớn, rất đỗi thân thiết và tâm lý. Chu đáo trong từng cử chỉ, biết quan tâm và lắng nghe cô hơn một người bạn, sẵn sàng đưa cô đi chơi hay gọi điện cho cô những lúc cô buồn. Tất cả đều khiến Trang tin tưởng và quý mến anh. Còn đối với Tùng thì khác, ngay từ lần đầu tiên gặp Trang, ánh mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng và cách nói chuyện thông minh của cô đã thực sự hấp dẫn anh, Trang như một ẩn số bắt buộc Tùng phải đi khám phá. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở sự quý mến và niềm đam mê vì cả Tùng và Trang đều đã có người yêu. Mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nếu Tùng không thích Trang đến như vậy.

- Alo

- Em đây, Trang đây.

- Uh! Anh biết mà, sao vậy em, hết giận anh rồi hả, giận lâu dữ vậy trời. Coi như anh chưa nói gì nhé.

- Vâng

- Anh vui vì em gọi điện lại cho anh đấy cô bé ạ. Dạo này em sao rồi?

- Em vẫn bình thường anh ạ.

- …

- Uh, em có chuyện gì hả, giọng em buồn quá.

- Không …có gì đâu anh, em chỉ muốn gọi cho anh thôi… Thế thôi anh nhé, em chào anh.

Tít tít…

Ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra Tùng vội vàng bấm số gọi lại cho Trang, chắc chắn cô bé có chuyện rồi, lạ lắm, mọi ngày cứ líu lo sao hôm nay lại ít nói thế.

- Trang hả em, em có chuyện buồn đúng không? Kể cho anh nghe đi? Sao lại giấu anh thế?

- … Anh ơi… - Giọng Trang run lên, những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra.

- Ừ anh đây, anh vẫn nghe em nói đây.

- Không có gì đâu anh ạ…. em với anh Nguyên, chia tay rồi.

- Sao lại thế? Anh không hiểu.

- Anh ấy phản bội em, anh ý có người yêu khác rồi anh ạ.

- Có chắc không em? Em nói chuyện với Nguyên chưa? Phải bình tĩnh em ạ, em nên tin người yêu em.

- Anh ý bảo người ấy chỉ là bạn, là bạn mà có thể ôm, có thể hôn được hả anh?

Trang hét lên, những cảm xúc bấy lâu cô kìm nén vỡ òa, cô không muốn tin vào những gì mình chứng kiến nhưng tất cả là sự thật. Cô bị người yêu phản bội. Người mà ai cũng cho rằng anh ý hiền lành và trung thực dối lừa cô. Cô đau đớn và uất hận, cô căm thù con người lấy đi niềm tin vào tình yêu của cô. Cô muốn trả thù.

Lặng đi một hồi lâu để lắng nghe tiếng khóc của Trang, Tùng cảm thấy một nỗi buồn tê tái. Anh thương Trang, anh muốn ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

- Em nín đi, đừng khóc cho một người không đáng như thế nữa.

- …

- Vâng, em nín….Từ ngày mai… anh làm bồ của em nhé.

- Bồ ư, anh bảo anh đùa mà, quên chuyện ấy đi, anh coi em như em gái, bất cứ lúc nào em cần, anh sẽ ở bên em. Đừng nhắc đến chuyện hôm trước nữa em nhé. Anh đùa thôi mà.

- Nhưng em không đùa, em nói thật. Em cần. Em không muốn cô đơn.

- Thì anh vẫn ở bên cạnh em mà, anh sẽ lấp đi khoảng trống của em, được chưa cô bé.

- Không, thế chưa đủ, em muốn được đi chơi với anh như một người yêu. Được chăm sóc cho anh như với người yêu em. Được ôm và hôn anh khi nào em muốn.

- Em… em lấy anh ra để trả thù Nguyên hả?

- Không… - Trang ngập ngừng.

- Đừng suy nghĩ như thế nữa em nhé, em ngủ đi. Mai anh sẽ qua đưa em đi chơi. Đừng khóc nữa, anh sẽ ở bên em. Em gái bé nhỏ ạ.

- Vâng, anh ngủ ngon.

Lần này, Tùng là người dập máy trước. Anh hiểu cảm giác của Trang, anh biết cô nói như vậy để trả thù Nguyên, anh hơi chạnh lòng, nhưng thực sự anh thấy vui và đến chính bản thân anh cũng không thể lý giải được điều này.

7 giờ tối hôm sau.

- Em muốn đi đâu?

- Đi xem phim được không ạ?

- Ừ được.

- Anh có sợ chị Linh nhìn thấy anh với em đi cùng nhau không?

- Sợ gì hả em, Linh hiểu mà, anh cũng kể với Linh về em. Linh bảo quý em lắm đấy.

- Thật vậy ạ?

- Ừ, thật.

Vừa đến cửa rạp chiếu phim, Trang đã nhảy phắt xuống xe, cô đưa tay chỉ chỉ vào hầm để xe.

- Anh gửi xe đi em đứng đây chờ anh nhé.

- Ừ, chờ anh nhé.

Đôi má lúm đồng tiền của Trang làm cô bé trở nên rất đáng yêu, mới hôm qua còn khóc thế mà hôm nay Trang như một con người khác hẳn. Cô vẫn lí lắc như mọi ngày. “Chắc cô bé không muốn thể hiện là mình buồn rồi về nhà lại khóc một mình cho mà xem”, Tùng nghĩ thầm trong bụng như thế. Đây là lần đầu tiên cô và anh đi xem phim, mọi lần hai người chỉ toàn đi ăn rồi đi uống café, đến những nơi để có thể nói chuyện được, vì Trang sợ mọi người hiểu nhầm.

- Anh ơi, xem phim này nhé.

- Phim ma hả em, có sợ ma không mà dám xem.

- Hì, em có sợ, nhưng có anh đi cùng, em ứ sợ.

- Ừ, hôm nay cô thích gì tôi cũng chiều hết.

- Thế mua vé xong, anh mua bắp rang bơ với cả pepsi cho em nha.

- Dạ vâng ạ. - Tùng kéo dài giọng ra khiến cả hai người cùng bật cười

Anh cảm thấy vui vui, lâu quá rồi anh chưa được đi xem phim, cả anh và Linh đều bù đầu với công việc, Linh cũng chẳng thích đi xem phim, cô cho rằng mình hết tuổi ấy rồi. Cô và anh thường đến nhà nhau, ăn tối và làm những việc chỉ người lớn mới hiểu. Vậy là quá đủ cho một buổi đi chơi.

Hai tiếng ngồi trong rạp trôi qua thật nhanh, một bộ phim chẳng có gì thú vị, tình tiết nhạt nhẽo, phim ma mà ma hiện rõ mồn một nhưng đôi bàn tay nhỏ bé của Trang đang siết mạnh lấy anh, cô bé có vẻ rất sợ hãi, mỗi lần Trang hét lên lại khiến anh bật cười. Thật ngộ nghĩnh, anh cảm giác trái tim mình đang loạn nhịp.

- Anh về nhé, em cám ơn, hôm nay em rất vui.

- Sao lại cám ơn, em không coi anh là bạn à. Hôm nay anh mời em đi rồi, hôm sau em phải mời anh đi chơi đấy nhé.

- Dạ, rõ ạ.

Tùng phóng xe đi về, mùi hoa sữa phảng phất trong không gian, anh thấy yêu đời lạ, Trang như một luồng gió mới thổi mát tâm hồn anh, một cảm giác mà lâu rồi anh chưa thấy có. Đang miên man trong cảm xúc lâng lâng bất ngờ chuông điện thoại reo, là Linh gọi.

- Alo, anh đây.

- Anh đang trên đường à, anh vừa đi đâu về thế?

- À, hôm nay phòng anh liên hoan, mọi người rủ nhau đi nhậu nhẹt em ạ! Sao thế tình yêu của anh?

- À không, chắc là nhầm anh ạ, cái Nga bạn em nó bảo nhìn thấy anh đi với cô bé nào đó vào rạp chiếu phim. Nhưng em nghĩ nó nhầm vì anh có bao giờ đi xem phim đâu.

- Ui, thế à, lạ nhỉ. Chắc nó nhầm thôi em ạ. - Tùng giật bắn người, một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng.

- Vâng thế thôi anh ạ, anh về nhanh đi anh nhé. Em ngủ đây, yêu anh nhiều.

- Ừ hôn em.

Linh vừa dập máy mồ hôi ứa ra ướt đẫm áo của Tùng, anh chưa bao giờ kể với Linh về Trang như những gì anh nói. Làm sao có thể chấp nhận chuyện người yêu đưa một cô gái khác đi xem phim được chứ, nhưng làm sao Tùng có thể nói cho Trang là anh đang phải lén lút đưa cô đi chơi. Điều kiện không cho phép, nhưng anh cho rằng mình chẳng làm gì sai cả, chỉ là nên cẩn thận hơn cho các lần sau thôi.

Đã một tuần kể từ ngày đi xem phim, Tùng chưa gặp lại Trang, hai người vẫn gọi điện thoại và nhắn tin cho nhau như thường lệ. Nhưng Tùng bắt đầu cảm thấy một nỗi nhớ đang lớn dần lên, nỗi nhớ không mang tên tình yêu. Hôm nay Trang gọi điện và mời anh đi chơi, lần này không đi xem phim chỉ đơn thuần đi uống café, cô bé có vẻ gầy hơn, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn sâu lắm. Anh muốn hỏi nhưng sợ sẽ khiến Trang buồn hơn nên lại thôi. Buổi nói chuyện không nhiều tiếng cười, chỉ là những khoảng lặng, anh để yên cho cô thả sức mà suy nghĩ cùng tách café được khuấy liên tục.

- Làm bồ thì có thể yêu được không hả anh?

- Không em ạ, bồ là bồ, còn người yêu là người yêu.

- Sao lại thế ạ? Anh chắc mình sẽ không yêu bồ chứ, có ai nói trước được gì đâu?

- Anh hiểu anh mà, anh biết phân biệt rõ ràng giữa thích và yêu, giữa người yêu và bồ em ạ.

- Uh, anh tự tin nhỉ.

- Anh chỉ nói thế thôi, còn em là em, em không phải là bồ của anh nghe chưa?

- Em có nói gì đâu, ta về thôi anh.

Trang đứng dậy, cái thân hình nhỏ bé ấy thể hiện rõ cô đang mệt mỏi lắm, nhưng cô vẫn cười thật tươi với Tùng mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô.

- Anh đội mũ bảo hiểm cho em đi.

- Hả, anh chưa đội mũ cho ai bao giờ đâu đấy, kể cả chị Linh.

- Thì anh đội cho em, có gì khó đâu mà.

- Ừ.

Vừa cúi xuống để gài dây mũ, Trang bất chợt thơm nhẹ vào má Tùng và nói khẽ: “ Em thích anh, thật đấy. Từ mai em sẽ làm bồ anh.” Câu nói và cái thơm bất ngờ khiến Tùng bất động. Anh đứng lặng im mất mấy giây, hạnh phúc xen lẫn bối rối. Anh giống đứa trẻ mới lần đầu biết rung động, tim anh như muốn nhảy ra ngoài *****g ngực. Anh muốn nói không, muốn từ chối lời đề nghị của Trang, nhưng chính sự tham lam của người đàn ông ngăn anh lại. Anh thích sự mới mẻ Trang mang đến. Anh gật đầu đồng ý. Kể từ giây phút ấy họ là tình nhân.


23 giờ 15

Tin nhắn của Trang

- Em nhớ anh

- Anh cũng thế.

23 giờ 30

- Em nhớ anh

- Anh biết rồi mà, anh nhớ Trang lắm.

- Em thích anh.

Tùng tủm tỉm cười, càng ngày anh càng cảm thấy thích thú với sự ngộ nghĩnh đáng yêu của Trang.

- Anh thích em nhiều lắm, em ngủ đi nhé. Hôn em.

- Ai cho anh hôn mà anh hôn. Thơm gió thôi. Xì. Em ngủ đây. Mai gặp lại anh nhé.

- Khoan đã, sao lại mai hả em?

- Mai rồi anh biết, anh ngủ đi.

11 giờ 30 trưa ngày hôm sau.

- Anh xuống dưới cổng cơ quan đi, em đang ở đấy.

- Sao em lại đến cơ quan anh?

- Anh xuống đi rồi biết.

Tùng vội vàng chạy xuống, anh không hiểu Trang đến cơ quan anh làm gì, mọi người ai cũng biết Linh là người yêu anh, anh sợ ai đấy nhìn thấy Trang rồi lại nói cho Linh. Anh thấy lo lắng thực sự.

- Sao mà anh phải vội vàng thế kia, em có bỏ đi khi anh xuống đâu.

- Vì anh không muốn em chờ lâu. Vừa nói Tùng vừa lấy tay lau những giọt mồ hôi đang rơi lả tả xuống mặt.

- Em nấu ăn trưa cho anh, anh ăn đi. Em về đây. Em bịt mặt thế này sẽ không ai nhận ra em đâu, anh đừng lo.

- Ừ, anh cám ơn, em về cẩn thận nhé.

Anh đứng nhìn theo bóng chiếc xe của Trang cho đến khi cô đi khuất, hộp cơm Trang làm cho anh thật ngon, Tùng cảm động lắm. Chưa bao giờ Linh làm như vậy với anh. Cầm hộp cơm trên tay anh thầm cám ơn Trang, anh thấy mình là một người may mắn.

Hôm sau nữa.

- Lạnh anh nhỉ.

- Ừ. Lạnh. Em ôm anh đi cho đỡ lạnh

- Không.

- Thế để anh ôm em nhé.

- Vâng.

Tùng kéo tay Trang vòng lên để ôm lấy anh. Đôi bàn tay nhỏ bé của Trang và anh đan xen vào nhau. Khoảng cách giữa cô và anh bây giờ gần như không còn nữa. Chỉ còn thiếu một nụ hôn nữa thôi. Anh sẽ chính thức đạt được những gì anh mong muốn.

- Anh hôn em nhé.

- Sao anh hỏi kì thế, không, em không cho.

- Tại sao?

- Vì chưa lãng mạn. Vì nhanh quá. Em muốn tất cả diễn ra từ từ.

- Ừ thế thôi, anh thơm em vậy nhé.

- Uh.

Thơm nhẹ lên đôi má phúng phính của Trang, Tùng cảm thấy mình thay đổi khá nhiều. Không còn cứng nhắc và khô khan như những gì anh biết về mình, những hành động cử chỉ anh chưa từng có trước đây, những thứ anh cho là lố ***** ngớ ngẩn, bây giờ anh làm rất thích thú nữa.

Hình ảnh Trang lấn chiếm dần trong tâm trí của anh. Lúc nào anh cũng muốn ở bên cạnh cô, đi cùng cô. Không còn cảm giác tò mò muốn hôn lên đôi môi cô, anh muốn mọi thứ diễn ra thật chậm.


Những ngày tiếp theo, Tùng như quên đi mình có người yêu, anh tràn ngập trong những cử chỉ ngọt ngào dễ thương của Trang. Những tin nhắn ngộ nghĩnh, những hành động bất ngờ khiến trái tim của chàng trai 30 tuổi loạn nhịp. Không thừa nhận mình đang dần dần yêu Trang, anh vẫn nghĩ mình là một người biết phân định rõ ràng giữa cảm giác thích và yêu, nhưng những đêm trằn trọc vì nhớ cô khiến anh không thể lí giải nổi. Anh ghen với những ánh mắt khác nhìn Trang, giận dỗi khi cô có những tin nhắn tán tỉnh của những chàng trai khác, nhưng anh không có quyền, anh cố làm như không quan tâm. Trang không là người yêu, cô ấy chỉ là bồ, là người tình của anh mà thôi.

- Mưa quá để anh lấy áo mưa ra nhé.

- Không, trú mưa đi anh.

- Muộn rồi mà, em lạnh không? Có sợ về muộn không?

- Trú một tí thôi, không tạnh thì em với anh đi về. Em muốn đứng trú mưa với anh. Lạnh thì em ôm anh.

- Ừ. Dừng ở đây nhé.

Tùng vội vã táp xe vào một mái hiên bên đường. Những cơn giông mùa hạ bao giờ cũng dữ dội. Ôm Trang vào lòng, anh muốn che chắn cho những hạt mưa không làm cho cô thêm lạnh. Từ từ Trang nhướn người lên, chạm khẽ vào môi anh. Nụ hôn đầu tiên của hai người. Dưới những hạt mưa nặng trĩu hai người hôn nhau say đắm, một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong Tùng. Anh nhận ra anh không chỉ thích Trang như anh nghĩ, đó là tình yêu. Anh rung động, anh run, những cảm xúc chỉ tình yêu đích thực mới mang đến cho anh. Anh nhớ mùi hương của Trang đến nồng nàn. Anh muốn Trang là người yêu anh thực sự.

- Anh và em chia tay thôi!

- Tại...tại…sao lại thế?

Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn vỡ toang. Linh ngước lên nhìn Tùng, nước mắt cứ thế chảy ra giàn giụa. Cô biết thời gian gần đây Tùng thay đổi, không còn được quan tâm vỗ về cô như ngày xưa, nhưng cô không bao giờ có thể tưởng tượng anh nói ra lời chia tay. Bốn năm yêu nhau, bao nhiêu khó khăn trắc trở cô cùng anh vượt qua. Tin tưởng anh tuyệt đối, họ dự định cuối năm nay kết thúc bằng một đám cưới. Ai cũng khen tình yêu của họ đẹp. Vậy tại sao anh nói như vậy chứ?

- Anh không tốt, anh không xứng đáng với em… Anh xin lỗi, em không có lỗi gì cả. Là do anh, anh sai.

- Tại sao? - Linh hét lên, cô như điên lên sau câu nói của Tùng, cô chạy thẳng ra trước mặt anh.

- Bốn năm yêu nhau, anh nói một câu anh sai là có thể chia tay được ư? Tấ cả những kỉ niệm chúng ta có với nhau anh nói một câu anh sai là rũ bỏ được hết sao?

- Anh ơi, anh đừng như thế này, em sợ lắm, anh đang đùa em đúng không? Anh đừng đùa thế nữa. - Linh ôm chầm lấy Tùng, toàn thân cô run lên bần bật, tiếng nấc ngày một to hơn.

- Em bình tĩnh lại đi… - Giọng nói của Tùng run lên, những giọt nước mắt cũng đang lăn dài trên má anh. Anh cầm tay Linh đẩy cô ra.

- Em đừng khóc, em không có lỗi, là do anh. Anh xin lỗi em. Em khóc thế này, anh thương em lắm…

Đến đây, dường như cảm xúc dằn vặt tội lỗi khiến Tùng không còn kìm chế nổi nữa. Anh bật khóc, hai con người từng yêu nhau, từng hạnh phúc giờ đây đứng trước mặt nhau khóc. Khóc cho một cuộc chia ly. Chia ly hoàn toàn.

- Anh có người yêu khác rồi đúng không? - Linh cúi mặt xuống, bước lùi ra khỏi vòng tay của anh, gióng nói của cô bỗng nhiên đanh lại.

- Anh…

Chưa bao giờ Tùng thấy Linh giận dữ như vậy. Cô đẩy mạnh anh ngã xuống sàn.

- Anh đúng là không xứng đáng có được tình yêu của tôi. Đồ đều.

Linh chạy nhanh ra khỏi cửa, bóng của người con gái đoan trang nết na ấy cứ ngày một khuất dần. Bỏ lại sau lưng một người đàn ông ôm mặt khóc, khóc ân hận cho tội lỗi mình gây ra. Khóc để chấp nhận từ nay sẽ mất hoàn toàn người con gái từng là của mình. Anh đau.

- Trang, anh yêu em.

- Yêu em? Anh chỉ được nói thích em thôi. Anh có người yêu anh, em chỉ làm bồ của anh thôi.

- Không, anh chia tay chị Linh rồi. Anh muốn làm người yêu em thực sự. Muốn em là của anh. Anh yêu em mất rồi.Yêu nhiều lắm.

- Yêu?

Trang mỉm cười một nụ cười nửa miệng, cô nhìn anh, một ánh nhìn tinh quái. Chưa bao giờ cô nhìn anh như vậy, ánh mắt sắc lém, quái dị, anh thấy sợ anh mắt ấy.

- Anh biết không? Em từng hi vọng anh không giống như những người con trai khác, em vui nhiều lắm khi ở bên anh, ấm áp nhiều lắm khi được anh chăm sóc. Nhưng anh cũng như Nguyên, cũng sẵn sàng rũ bỏ 4 năm tình yêu của anh để chạy theo một người con gái khác. Người tạo cho anh cảm giác mới mẻ.

- Đấy là ngày xưa thôi, ngày xưa anh ham hố, anh không tốt. Nhưng anh yêu em là thật.

- Anh đừng nói thế, đến khi anh gặp một người khác, người làm anh mới mẻ hơn em, em cũng như chị Linh thôi.

- Em không tin anh sao?

- Tin ư? Em không tin anh. Tin sao được chứ khi anh có thể lừa dối người anh yêu trong suốt một thời gian dài.

- Cho anh một cơ hội, anh sẽ làm em tin anh.

- Không anh ạ, chưa bao giờ em nghĩ rằng mình yêu anh. Đã làm bồ không có chỗ cho tình yêu. Chúng mình chấm dứt chuyện này ở đây thôi. Từ mai, em không cần bồ nữa. Em đủ tự tin để bước tiếp rồi. Em sẽ lại yêu và chắc chắn không bao giờ em làm bồ của người khác nữa đâu anh. Chúc anh hạnh phúc.

Trang quay lưng bước đi, Tùng ngã khụy xuống đất. Tê tái và cô đơn bao trùm lên anh và cả không gian. Giờ đây chỉ còn lại một mình Tùng đứng trên con đường rộng thênh thang.

Anh từng nghĩ mình là một người may mắn, anh có tất cả người yêu và người tình, nhưng bây giờ anh là kẻ trắng tay.
- Làm tất cả những gì như em làm với người yêu, nhưng chỉ là bồ, không phải người yêu, thế thôi.

Mất tất cả.

Danh dự và niềm tin.

Một lần nữa anh khóc.

Những giọt nước mắt muộn màng.

Một lần cho mãi mãi!

Chúc em bình yên...


“Mai em đi rồi…”!
Em chỉ nói được bấy nhiêu rồi nghẹn lời. Tôi muốn nắm lấy bàn tay em, muốn ôm em vào lòng để vỗ về, an ủi… Nhưng rồi tôi không làm được điều đó vì không muốn gieo thêm vào lòng em những nhớ thương, khắc khoải, đợi mong…
“Mai em đi rồi…”! 
Câu nói ấy cứ vang bên tai tôi như một lời trách móc, dỗi hờn. Tôi biết nếu tôi muốn, tôi có thể giữ em ở lại nhưng tôi không làm được điều đó mỗi khi nhớ tới người bạn thân của mình đang chống chọi với bệnh tật ở nơi xa. Ngày xưa, em đã chọn người ấy mà không chọn tôi bởi hai người có những khoảng cách quá lớn trong suy nghĩ. Em bảo tôi là một kẻ ngông cuồng khi vác ba lô lên rừng, giam cuộc đời giữa bốn bề lạnh lẽo hoang vu. Em chọn ở lại thành phố với người bạn thân nhất của tôi vì anh ấy cho em mọi thứ mà em cần…
Tôi làm sao biết được cuộc đời xô đẩy chúng ta trôi dạt về đâu? Tôi làm sao biết được có một ngày, cuộc sống của em lại nặng oằn trong chuỗi ngày từ nhà đến bệnh viện, từ bệnh viện về nhà. Rồi những chuyến ra nước ngoài mà nơi đến  vẫn chỉ là những bệnh viện danh tiếng… Tôi biết là em đã cố gắng để giành lại cuộc sống cho chồng; biết em đã kiệt sức vì những tháng ngày đi tìm chút hy vọng mong manh cho sự bình yên của anh ấy… Và tôi cũng biết là giờ đây, trái tim em lại hướng về tôi. Thế nhưng, tôi không cho phép mình làm điều đó. Đơn giản vì tôi không muốn người bạn thân nhất của mình cô đơn, lạnh lẽo trước lúc ra đi…
Có thể là ngày mai một mình ra sân bay, em sẽ khóc. Nhưng tôi sẽ không giữ em lại vì điều đó sẽ là nhẫn tâm với một người khác.
Vậy thì, chúc cho em chuyến đi thật bình yên, em nhé…

Một lần cho mãi mãi!

Ghi chép lang thang...

Một ngày bắt đầu với những điều thật tồi tệ, trước hết đó là một cảm giác thật sự thất vọng. Một cảm giác cô độc trong suy nghĩ, chỉ mình mới vực dậy được bản thân, nhìn bên ngoài không còn ai. Chính bản thân những người yêu quý lại đem đến những cảm giác này, thật đáng buồn làm sao.

Ít nhất người ta cũng phải có chút suy nghĩ trước sau gì mới hành động chứ, nếu làm rồi thì sao lại có sự chồng chéo lên nhau nhiều thế!

Tối nay rủ được anh em nào nhậu thì hay biết mấy, ít nhất cũng có được người nói chuyện, hiểu được cảm giác bất mãn của mình đi chứ???
Thật đáng thất vọng!


Một lần cho mãi mãi!

Ghi chép lang thang...

Hôm nay, tôi đọc được một tình huống hỏi đáp rất vui:
Hỏi: Điều gì phân biệt giữa tình yêu và tình bạn???
Trả lời: Nụ hôn môi!
Một câu trả lời mà tôi cảm thấy rất là đúng trong hoàn cảnh của mình. Lúc này tôi mới thấy được những gì tôi suy nghĩ và làm để chứng minh cho tình yêu của mình không phải làm cho tôi phải thất vọng. Điều đã chứng minh!!!hjhj.

Một lần cho mãi mãi!

Ghi chép lang thang...

Hôm nay lên face thấy dc mấy hình ảnh lúc tết đi nhậu mà vui, quay sang hướng khác thấy thằng bạn ghi cảm xúc chia tay người yêu mà thấy man mác, xa xăm. Cảm xúc đến thật nhiều nhưng vui vẫn là trội hơn, mình công khai trên face là single mà dc like mới ghê chứ :))

Một lần cho mãi mãi!

Ghi chép lang thang...

Boy: Lấy anh nhé
Girl: Anh có nhà ko?
B: nhà thuê...
G: Có xe ko?
B: xe đạp ... ...
G: lương anh bao nhiêu ?
B: 15 triệu...........1 năm
G: hơ,vậy a dựa vào đâu mà bảo tôi lấy anh?
B: Anh thương em mà
G: thương? thương tôi bao nhiêu?mấy lạng,mấy cân?
B: anh yêu em
G: Yêu? Yêu có mài ra cơm mà ăn được ko?
Chàng trai đỏ tía tai cúi mặt bước đi...
2 năm sau...
B: lấy anh nhé
G: đã có nhà chưa?
B: ko, có biệt thự thôi
G: có xe ko?
B: có, 4 bánh thôi
G: lương bao nhiêu?
B: anh ko có lương ,vì a phải trả lương cho nhân viên
G: uhm ... em lấy anh
Cô gái đã đồng ý lấy chàng trai nhưng cô ko hề để ý rằng chàng trai ko hề nói yêu cô .....
3 năm sau ...
B: mình ly hôn đi
G: tại sao?
B: Tôi yêu người khác rồi,cô ấy đẹp hơn cô nhiều
G: nhưng em mới là vợ anh
B: ko,cô chẳng qua chỉ thích tiền,thích xe,thích nhà của tôi thôi.
G: chẳng phải anh nói a yêu em sao?em vẫn còn nhớ mà
B: Nhưng lần đó cô ko đồng ý,khi cô đồng ý thì tôi lại ko hề nói điều đó
Hãy sống đơn giản ,yêu giản đơn và luôn biết quý trọng những người yêu thương mình.
Tiền bạc ,vật chất ,địa vị xã hội cũng sẽ theothời gian mất đi mà thôi...
ĐỜI LÀ VẬY...
Giữ chút tình nghĩa với nhau thì khó ... chứ muốn khốn nạn với nhau thì rất dễ .

Một lần cho mãi mãi!

Ghi chép lang thang...

Bóng đá đem lại cho tôi thật nhiều cảm xúc mãnh liệt như khi yêu em vậy! Trong giây phút này nếu chọn lựa giữa em và bóng đá tôi sẽ chọn bóng đá :)!

Một lần cho mãi mãi!

Ghi chép lang thang...

Ngày thứ 2 sau khi về quê an tết, trở vào Sài Thành, tôi đọc bài viết trên NLD "Rồi anh sẽ quên em" có câu một câu nói lại trở về trong suy nghĩ tôi "Khi nào biển hết sóng thì ... sẽ thôi yêu ...". Tôi mỉm cười, tôi cảm giác mình đã nhận được điều gì thật tích cực. Khoảng thời gian ấy, tôi đã không phải hối tiếc. Không phải để quên em mà là để chiêm nghiệm thêm về tình người, tình đời. Có những thứ mình tưởng đã nắm chắc trong tay nhưng cuối cùng cũng vuột mất, cũng có những thứ mình không bao giờ nghĩ đến lại trở thành máu thịt của mình…
Ngước nhìn ngoài cửa sổ, đám mây xám màu nhẹ nhàng bay ngay ngang qua, bầu trời chiều thật yên ả. Nếu ở quê tôi, chắc có thêm chút khói bếp bốc lên từ lớp khói xa xa chân trời....

Một lần cho mãi mãi!

Hỏi trăm năm nỗi nhớ có bạc màu???

Hạnh phúc trong tầm với đã không còn tới.
Khi vắng em trong đời.
Tìm đến chân trời mới vẫn thương một thời.
Giờ đã xa ngàn khơi.

Ngày đó ta lầm lỡ bỏ mặc nhau hững hờ.
Để tiếng yêu rạn vỡ rồi thời gian xóa mờ.
Mãi vô tình đến bây giờ.
Nhận ra hai đứa không còn nhau.

Cuộc sống luôn vội vã với bao nghiệt ngã.
Xô cuốn ta miệt mài.
Một bước chân trượt ngã đã trôi thật dài.
Lạc mất nhau ngày mai.

Còn mãi khung trời đó mình gặp nhau lúc đầu.
Ngày tháng hoa mộng đó cùng niềm vui nỗi sầu.
Sẽ ghi lại biết bao điều.
Để nhớ một thời ta đã yêu.

Thì thôi ta đã lỡ lìa xa bến bờ.
Đời lênh đênh sóng vỗ buồn trôi lững lờ.
Cuộn mình trong nỗi nhớ cho đến bao giờ.
Mình mới quên ngày xưa.
Thì thôi ta đã hết chờ nhau sẽ về.
Mùa xuân nay đã chết vàng phai não nề.
Để lại bao hối tiêc khi khắc tên người.
Gọi mãi trong đêm buồn.

Một lần cho mãi mãi!