Ghi chép lang thang...

“Anh không biết nói gì. Anh chỉ có cảm giác anh chẳng mong điều gì nữa. Anh không thấy có gì vui, anh cũng không cảm thấy gì cả. Anh thấy bình thường một cách lạ lùng. Anh không thể ở gần em được. Đừng chờ anh nữa”.
“Tuổi trẻ có thể phạm sai lầm nhưng không nên vì nó mà đánh mất tương lai của mình. Ta phải biết nhìn vào đó để vươn lên, sống mạnh mẽ”.
Tuổi trẻ thật nhiều cảm xúc nhưng các bạn hãy xác định rõ tình cảm của mình, suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động. Khi bạn yêu ai đó xin bạn hãy yêu chân thành và tình yêu đừng chỉ có cảm xúc mà phải có trách nhiệm nữa. Hãy sống có trách nhiệm với chính bản thân mình và người khác. Khi bạn phạm sai lầm trong tình yêu, đừng vì thế mà bỏ mặc tất cả. Bạn hãy nhìn vào đó mà sống cho tốt, sống có trách nhiệm hơn.

Một lần cho mãi mãi!

Bình tĩnh trước những ngã rẽ cuộc đời



Trong đời mình, tôi thấy dần dần khái niệm "giỏi = sung sướng" được thay bằng nhiều khái niệm khác mà trong trong đó không có chữ "giỏi".
Cha mẹ tôi đều là thương binh. Lòng dũng cảm, sự hy sinh họ không thiếu. Tuổi thiếu thời của họ là những năm tháng trong chiến tranh trên dọc dải Trường Sơn, là những tháng ngày đói khổ, sốt rét, chất độc hóa học....
Hòa bình lập lại, đổi mới, cái xã hội cần lúc này không phải là xương, máu của những người con của Tổ quốc sẵn sàng ngã xuống cho đất mẹ thân yêu nữa, những thứ mà cha, mẹ tôi luôn có sẵn.
Với đồng lương ít ỏi của gia đình, với thương tật của cha, mẹ, với đứa em trai bị mắc chất độc da cam, tuổi thơ của tôi là những tháng ngày đi bán vé số, đi làm thuê, đi nhặt rác...
Có những ngày mưa, tôi và mẹ đội mưa để đi lục trong từng túi rác những thứ tuy mọi người vất đi nhưng ở một nơi nào đó người ta sẽ tái chế lại. Một số người thấy vậy ra xua đuổi mẹ con tôi vì họ sợ lục rác ra hôi thối cửa nhà họ.
Lúc đó tôi nghĩ, phải học giỏi vì cha mẹ. Mẹ luôn nói học giỏi sẽ sung sướng, cái khái niệm "giỏi = sung sướng" nó như nguyên tắc, quy luật trong đầu và tôi xem nó là mục đích sống. Cố gắng đạp xe đi học 24km mỗi ngày, tôi cũng vượt qua cấp ba.
Ngày đi thi đại học, tôi mặc một cái quần tây cũ mà mẹ xin đứa con trai của bạn mẹ. Nó quá rộng, tôi phải kéo móc quần vào nấc nịt đầu tiên bên phải cho nó vừa nhưng lại làm cho cái quần bị lệch đi. Ai cũng nhìn tôi với ánh mắt khác lạ.
Vượt qua nỗi mặc cảm, tôi vẫn đậu hai trường, một đại học và một cao đẳng. Tôi đăng ký học cao đẳng chỉ vì lý do thời gian học ngắn hơn.
Ba năm cao đẳng tôi đã trải qua những tháng ngày tự nuôi sống bản thân. Để giảm chi phí, việc đầu tiên phải tập là bỏ ăn sáng.
Những ngày đầu tiên khá vất vả, nhìn người khác ăn mà thèm đến chảy nước miếng, bụng thì cồn cào. Kế đến là tập ăn những thứ khác ít chi phí hơn để thay cho cơm như bột sắn dây, mì gói và tôi luôn tự nhủ "ăn qua bữa, sống qua ngày" và "ăn để sống chứ không phải sống để ăn" .
Rồi tất cả cũng qua.
Tôi bắt đầu kiếm việc làm thêm, việc đầu tiên là nấu ăn cho những đứa bạn học gia đình có điều kiện hơn. Tôi tự đi chợ, nấu cơm, nấu đồ ăn, rửa chén cho 4 đứa cùng phòng để có thể được ăn hai bữa miễn phí. Sau đó tôi đi dạy kèm và đi phụ quán nhậu với muôn vàn những khó khăn, cực khổ tưởng như sẽ làm tôi chùn bước.
Rồi những tháng ngày đó cũng qua. Tôi ra trường với tấm bằng khá. Lúc đó nhiều người sẽ nghĩ, với vốn kiến thức của mình, với nền tảng gia đình tôi sẽ có quãng thời gian sung sướng hơn đúng như ước nguyện. Nhưng không, cuộc đời này nó vẫn thế, tôi vẫn lận đận và càng ngày tôi càng cay đắng nhận ra rằng không chỉ cha, mẹ đã sai lầm trong suy nghĩ mà tôi cũng sai.
Nhưng rồi cái gì mà kéo dài nó cũng tạo thành thói quen. Tôi chấp nhận sự thật, sự bất công và sống chung với nó. Nhưng cuộc đời này không hẳn như thế, càng nhẫn nhịn càng bị chèn ép.
Nước mắt tôi rơi, đó không còn là những giọt nước mắt của ngày xưa khi cùng mẹ đi nhặt rác bị người ta xua chó ra đuổi. Nước mắt của tuổi thơ nó nhanh đến, nhanh đi, bây giờ là nước mắt của người đàn ông 30 tuổi, nó cay đắng, nó chảy ngược vào tim, nó gào thét trong sự bất lực.
Tôi là con người sẵn sàng hy sinh. Tình yêu đối với ai đó là thứ rất linh thiêng không gì đánh đổi được nhưng tôi cũng đã hy sinh vì nó không phù hợp với hoàn cảnh gia đình mình.
Một người vợ xinh đẹp, có công ăn việc làm thì rất tốt đấy nhưng đó không phải là người sẽ chăm sóc cha, mẹ mình người đầy thương tật khi già yếu. Tôi đã lựa chọn một tình yêu cho hoàn cảnh của mình chứ không phải cho bản thân và trái tim mình.
Các bạn trẻ, cuộc sống hôm nay của các bạn hơn tôi rất nhiều. Hãy tận dụng nó, cuộc đời sẽ đưa các bạn đến những ngã rẽ, hãy bình tĩnh, sáng suốt lựa chọn con đường cho mình.
(Sưu tầm)
Một lần cho mãi mãi!

Đừng nghĩ là biển rộng mà cho phép mình mênh mông


- Làm bồ của anh nhé!

- Làm bồ?

- Anh không đùa đâu, anh nói thật đấy.

- Anh nói thật đấy à.

- Ừ anh nói thật

- Tại sao? Anh có người yêu rồi, em cũng thế, sao anh còn cần bồ làm gì?

- Vì anh thích em.

- Thích em, nhưng… À anh này, anh vừa phải thôi, anh đừng đưa em vào tròng, đừng nghĩ em trẻ con mà trêu em nhá. Em không bị anh lừa đâu.

- Anh không đùa, anh nói thật. Anh thích em, anh thoải mái khi ở bên cạnh em, cách nói chuyện của em khiến anh vui. Anh muốn gần em hơn. Anh có thể nói hết với em mọi thứ không dè dặt, không che đậy, ở bên em anh thật hơn, không phải chỉn chu như ở bên cạnh người yêu anh.

- À, em hiểu rồi. Làm bồ như một người bạn để chia sẻ chứ gì ạ. Em sẵn sàng. Em quý anh lắm, em cũng thấy rất thoải mái khi nói chuyện với anh.

- Còn nữa, làm bồ…sẽ giống như ở bên cạnh người yêu. Được ôm em, được hôn em…

- Vớ vẩn, không được. Sao anh lạ thế. Anh nói chuyện em chẳng hiểu gì cả. Nửa đùa nửa thật. Em chẳng thích thế này đâu.

- Anh thích em, thích được chăm sóc em như người yêu em, được em nũng nịu, được vỗ về em mỗi lúc em buồn. Được chạm khẽ vào tay em, và hơn thế nữa…

- Thôi anh đừng nói nữa, coi như em chưa nói chuyện với anh hôm nay. Anh suy nghĩ lại đi. Em bắt đầu ghét anh rồi đấy. Chào anh.

Trang đập mạnh chiếc điện thoại xuống mặt bàn, giận dữ và bối rối, cô chẳng hiểu sao hôm nay Tùng lại nói những điều như thế.

Hai tháng quen nhau, một thời gian chưa lâu nhưng đối với Trang, Tùng như một người anh lớn, rất đỗi thân thiết và tâm lý. Chu đáo trong từng cử chỉ, biết quan tâm và lắng nghe cô hơn một người bạn, sẵn sàng đưa cô đi chơi hay gọi điện cho cô những lúc cô buồn. Tất cả đều khiến Trang tin tưởng và quý mến anh. Còn đối với Tùng thì khác, ngay từ lần đầu tiên gặp Trang, ánh mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng và cách nói chuyện thông minh của cô đã thực sự hấp dẫn anh, Trang như một ẩn số bắt buộc Tùng phải đi khám phá. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở sự quý mến và niềm đam mê vì cả Tùng và Trang đều đã có người yêu. Mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nếu Tùng không thích Trang đến như vậy.

- Alo

- Em đây, Trang đây.

- Uh! Anh biết mà, sao vậy em, hết giận anh rồi hả, giận lâu dữ vậy trời. Coi như anh chưa nói gì nhé.

- Vâng

- Anh vui vì em gọi điện lại cho anh đấy cô bé ạ. Dạo này em sao rồi?

- Em vẫn bình thường anh ạ.

- …

- Uh, em có chuyện gì hả, giọng em buồn quá.

- Không …có gì đâu anh, em chỉ muốn gọi cho anh thôi… Thế thôi anh nhé, em chào anh.

Tít tít…

Ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra Tùng vội vàng bấm số gọi lại cho Trang, chắc chắn cô bé có chuyện rồi, lạ lắm, mọi ngày cứ líu lo sao hôm nay lại ít nói thế.

- Trang hả em, em có chuyện buồn đúng không? Kể cho anh nghe đi? Sao lại giấu anh thế?

- … Anh ơi… - Giọng Trang run lên, những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra.

- Ừ anh đây, anh vẫn nghe em nói đây.

- Không có gì đâu anh ạ…. em với anh Nguyên, chia tay rồi.

- Sao lại thế? Anh không hiểu.

- Anh ấy phản bội em, anh ý có người yêu khác rồi anh ạ.

- Có chắc không em? Em nói chuyện với Nguyên chưa? Phải bình tĩnh em ạ, em nên tin người yêu em.

- Anh ý bảo người ấy chỉ là bạn, là bạn mà có thể ôm, có thể hôn được hả anh?

Trang hét lên, những cảm xúc bấy lâu cô kìm nén vỡ òa, cô không muốn tin vào những gì mình chứng kiến nhưng tất cả là sự thật. Cô bị người yêu phản bội. Người mà ai cũng cho rằng anh ý hiền lành và trung thực dối lừa cô. Cô đau đớn và uất hận, cô căm thù con người lấy đi niềm tin vào tình yêu của cô. Cô muốn trả thù.

Lặng đi một hồi lâu để lắng nghe tiếng khóc của Trang, Tùng cảm thấy một nỗi buồn tê tái. Anh thương Trang, anh muốn ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

- Em nín đi, đừng khóc cho một người không đáng như thế nữa.

- …

- Vâng, em nín….Từ ngày mai… anh làm bồ của em nhé.

- Bồ ư, anh bảo anh đùa mà, quên chuyện ấy đi, anh coi em như em gái, bất cứ lúc nào em cần, anh sẽ ở bên em. Đừng nhắc đến chuyện hôm trước nữa em nhé. Anh đùa thôi mà.

- Nhưng em không đùa, em nói thật. Em cần. Em không muốn cô đơn.

- Thì anh vẫn ở bên cạnh em mà, anh sẽ lấp đi khoảng trống của em, được chưa cô bé.

- Không, thế chưa đủ, em muốn được đi chơi với anh như một người yêu. Được chăm sóc cho anh như với người yêu em. Được ôm và hôn anh khi nào em muốn.

- Em… em lấy anh ra để trả thù Nguyên hả?

- Không… - Trang ngập ngừng.

- Đừng suy nghĩ như thế nữa em nhé, em ngủ đi. Mai anh sẽ qua đưa em đi chơi. Đừng khóc nữa, anh sẽ ở bên em. Em gái bé nhỏ ạ.

- Vâng, anh ngủ ngon.

Lần này, Tùng là người dập máy trước. Anh hiểu cảm giác của Trang, anh biết cô nói như vậy để trả thù Nguyên, anh hơi chạnh lòng, nhưng thực sự anh thấy vui và đến chính bản thân anh cũng không thể lý giải được điều này.

7 giờ tối hôm sau.

- Em muốn đi đâu?

- Đi xem phim được không ạ?

- Ừ được.

- Anh có sợ chị Linh nhìn thấy anh với em đi cùng nhau không?

- Sợ gì hả em, Linh hiểu mà, anh cũng kể với Linh về em. Linh bảo quý em lắm đấy.

- Thật vậy ạ?

- Ừ, thật.

Vừa đến cửa rạp chiếu phim, Trang đã nhảy phắt xuống xe, cô đưa tay chỉ chỉ vào hầm để xe.

- Anh gửi xe đi em đứng đây chờ anh nhé.

- Ừ, chờ anh nhé.

Đôi má lúm đồng tiền của Trang làm cô bé trở nên rất đáng yêu, mới hôm qua còn khóc thế mà hôm nay Trang như một con người khác hẳn. Cô vẫn lí lắc như mọi ngày. “Chắc cô bé không muốn thể hiện là mình buồn rồi về nhà lại khóc một mình cho mà xem”, Tùng nghĩ thầm trong bụng như thế. Đây là lần đầu tiên cô và anh đi xem phim, mọi lần hai người chỉ toàn đi ăn rồi đi uống café, đến những nơi để có thể nói chuyện được, vì Trang sợ mọi người hiểu nhầm.

- Anh ơi, xem phim này nhé.

- Phim ma hả em, có sợ ma không mà dám xem.

- Hì, em có sợ, nhưng có anh đi cùng, em ứ sợ.

- Ừ, hôm nay cô thích gì tôi cũng chiều hết.

- Thế mua vé xong, anh mua bắp rang bơ với cả pepsi cho em nha.

- Dạ vâng ạ. - Tùng kéo dài giọng ra khiến cả hai người cùng bật cười

Anh cảm thấy vui vui, lâu quá rồi anh chưa được đi xem phim, cả anh và Linh đều bù đầu với công việc, Linh cũng chẳng thích đi xem phim, cô cho rằng mình hết tuổi ấy rồi. Cô và anh thường đến nhà nhau, ăn tối và làm những việc chỉ người lớn mới hiểu. Vậy là quá đủ cho một buổi đi chơi.

Hai tiếng ngồi trong rạp trôi qua thật nhanh, một bộ phim chẳng có gì thú vị, tình tiết nhạt nhẽo, phim ma mà ma hiện rõ mồn một nhưng đôi bàn tay nhỏ bé của Trang đang siết mạnh lấy anh, cô bé có vẻ rất sợ hãi, mỗi lần Trang hét lên lại khiến anh bật cười. Thật ngộ nghĩnh, anh cảm giác trái tim mình đang loạn nhịp.

- Anh về nhé, em cám ơn, hôm nay em rất vui.

- Sao lại cám ơn, em không coi anh là bạn à. Hôm nay anh mời em đi rồi, hôm sau em phải mời anh đi chơi đấy nhé.

- Dạ, rõ ạ.

Tùng phóng xe đi về, mùi hoa sữa phảng phất trong không gian, anh thấy yêu đời lạ, Trang như một luồng gió mới thổi mát tâm hồn anh, một cảm giác mà lâu rồi anh chưa thấy có. Đang miên man trong cảm xúc lâng lâng bất ngờ chuông điện thoại reo, là Linh gọi.

- Alo, anh đây.

- Anh đang trên đường à, anh vừa đi đâu về thế?

- À, hôm nay phòng anh liên hoan, mọi người rủ nhau đi nhậu nhẹt em ạ! Sao thế tình yêu của anh?

- À không, chắc là nhầm anh ạ, cái Nga bạn em nó bảo nhìn thấy anh đi với cô bé nào đó vào rạp chiếu phim. Nhưng em nghĩ nó nhầm vì anh có bao giờ đi xem phim đâu.

- Ui, thế à, lạ nhỉ. Chắc nó nhầm thôi em ạ. - Tùng giật bắn người, một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng.

- Vâng thế thôi anh ạ, anh về nhanh đi anh nhé. Em ngủ đây, yêu anh nhiều.

- Ừ hôn em.

Linh vừa dập máy mồ hôi ứa ra ướt đẫm áo của Tùng, anh chưa bao giờ kể với Linh về Trang như những gì anh nói. Làm sao có thể chấp nhận chuyện người yêu đưa một cô gái khác đi xem phim được chứ, nhưng làm sao Tùng có thể nói cho Trang là anh đang phải lén lút đưa cô đi chơi. Điều kiện không cho phép, nhưng anh cho rằng mình chẳng làm gì sai cả, chỉ là nên cẩn thận hơn cho các lần sau thôi.

Đã một tuần kể từ ngày đi xem phim, Tùng chưa gặp lại Trang, hai người vẫn gọi điện thoại và nhắn tin cho nhau như thường lệ. Nhưng Tùng bắt đầu cảm thấy một nỗi nhớ đang lớn dần lên, nỗi nhớ không mang tên tình yêu. Hôm nay Trang gọi điện và mời anh đi chơi, lần này không đi xem phim chỉ đơn thuần đi uống café, cô bé có vẻ gầy hơn, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn sâu lắm. Anh muốn hỏi nhưng sợ sẽ khiến Trang buồn hơn nên lại thôi. Buổi nói chuyện không nhiều tiếng cười, chỉ là những khoảng lặng, anh để yên cho cô thả sức mà suy nghĩ cùng tách café được khuấy liên tục.

- Làm bồ thì có thể yêu được không hả anh?

- Không em ạ, bồ là bồ, còn người yêu là người yêu.

- Sao lại thế ạ? Anh chắc mình sẽ không yêu bồ chứ, có ai nói trước được gì đâu?

- Anh hiểu anh mà, anh biết phân biệt rõ ràng giữa thích và yêu, giữa người yêu và bồ em ạ.

- Uh, anh tự tin nhỉ.

- Anh chỉ nói thế thôi, còn em là em, em không phải là bồ của anh nghe chưa?

- Em có nói gì đâu, ta về thôi anh.

Trang đứng dậy, cái thân hình nhỏ bé ấy thể hiện rõ cô đang mệt mỏi lắm, nhưng cô vẫn cười thật tươi với Tùng mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô.

- Anh đội mũ bảo hiểm cho em đi.

- Hả, anh chưa đội mũ cho ai bao giờ đâu đấy, kể cả chị Linh.

- Thì anh đội cho em, có gì khó đâu mà.

- Ừ.

Vừa cúi xuống để gài dây mũ, Trang bất chợt thơm nhẹ vào má Tùng và nói khẽ: “ Em thích anh, thật đấy. Từ mai em sẽ làm bồ anh.” Câu nói và cái thơm bất ngờ khiến Tùng bất động. Anh đứng lặng im mất mấy giây, hạnh phúc xen lẫn bối rối. Anh giống đứa trẻ mới lần đầu biết rung động, tim anh như muốn nhảy ra ngoài *****g ngực. Anh muốn nói không, muốn từ chối lời đề nghị của Trang, nhưng chính sự tham lam của người đàn ông ngăn anh lại. Anh thích sự mới mẻ Trang mang đến. Anh gật đầu đồng ý. Kể từ giây phút ấy họ là tình nhân.


23 giờ 15

Tin nhắn của Trang

- Em nhớ anh

- Anh cũng thế.

23 giờ 30

- Em nhớ anh

- Anh biết rồi mà, anh nhớ Trang lắm.

- Em thích anh.

Tùng tủm tỉm cười, càng ngày anh càng cảm thấy thích thú với sự ngộ nghĩnh đáng yêu của Trang.

- Anh thích em nhiều lắm, em ngủ đi nhé. Hôn em.

- Ai cho anh hôn mà anh hôn. Thơm gió thôi. Xì. Em ngủ đây. Mai gặp lại anh nhé.

- Khoan đã, sao lại mai hả em?

- Mai rồi anh biết, anh ngủ đi.

11 giờ 30 trưa ngày hôm sau.

- Anh xuống dưới cổng cơ quan đi, em đang ở đấy.

- Sao em lại đến cơ quan anh?

- Anh xuống đi rồi biết.

Tùng vội vàng chạy xuống, anh không hiểu Trang đến cơ quan anh làm gì, mọi người ai cũng biết Linh là người yêu anh, anh sợ ai đấy nhìn thấy Trang rồi lại nói cho Linh. Anh thấy lo lắng thực sự.

- Sao mà anh phải vội vàng thế kia, em có bỏ đi khi anh xuống đâu.

- Vì anh không muốn em chờ lâu. Vừa nói Tùng vừa lấy tay lau những giọt mồ hôi đang rơi lả tả xuống mặt.

- Em nấu ăn trưa cho anh, anh ăn đi. Em về đây. Em bịt mặt thế này sẽ không ai nhận ra em đâu, anh đừng lo.

- Ừ, anh cám ơn, em về cẩn thận nhé.

Anh đứng nhìn theo bóng chiếc xe của Trang cho đến khi cô đi khuất, hộp cơm Trang làm cho anh thật ngon, Tùng cảm động lắm. Chưa bao giờ Linh làm như vậy với anh. Cầm hộp cơm trên tay anh thầm cám ơn Trang, anh thấy mình là một người may mắn.

Hôm sau nữa.

- Lạnh anh nhỉ.

- Ừ. Lạnh. Em ôm anh đi cho đỡ lạnh

- Không.

- Thế để anh ôm em nhé.

- Vâng.

Tùng kéo tay Trang vòng lên để ôm lấy anh. Đôi bàn tay nhỏ bé của Trang và anh đan xen vào nhau. Khoảng cách giữa cô và anh bây giờ gần như không còn nữa. Chỉ còn thiếu một nụ hôn nữa thôi. Anh sẽ chính thức đạt được những gì anh mong muốn.

- Anh hôn em nhé.

- Sao anh hỏi kì thế, không, em không cho.

- Tại sao?

- Vì chưa lãng mạn. Vì nhanh quá. Em muốn tất cả diễn ra từ từ.

- Ừ thế thôi, anh thơm em vậy nhé.

- Uh.

Thơm nhẹ lên đôi má phúng phính của Trang, Tùng cảm thấy mình thay đổi khá nhiều. Không còn cứng nhắc và khô khan như những gì anh biết về mình, những hành động cử chỉ anh chưa từng có trước đây, những thứ anh cho là lố ***** ngớ ngẩn, bây giờ anh làm rất thích thú nữa.

Hình ảnh Trang lấn chiếm dần trong tâm trí của anh. Lúc nào anh cũng muốn ở bên cạnh cô, đi cùng cô. Không còn cảm giác tò mò muốn hôn lên đôi môi cô, anh muốn mọi thứ diễn ra thật chậm.


Những ngày tiếp theo, Tùng như quên đi mình có người yêu, anh tràn ngập trong những cử chỉ ngọt ngào dễ thương của Trang. Những tin nhắn ngộ nghĩnh, những hành động bất ngờ khiến trái tim của chàng trai 30 tuổi loạn nhịp. Không thừa nhận mình đang dần dần yêu Trang, anh vẫn nghĩ mình là một người biết phân định rõ ràng giữa cảm giác thích và yêu, nhưng những đêm trằn trọc vì nhớ cô khiến anh không thể lí giải nổi. Anh ghen với những ánh mắt khác nhìn Trang, giận dỗi khi cô có những tin nhắn tán tỉnh của những chàng trai khác, nhưng anh không có quyền, anh cố làm như không quan tâm. Trang không là người yêu, cô ấy chỉ là bồ, là người tình của anh mà thôi.

- Mưa quá để anh lấy áo mưa ra nhé.

- Không, trú mưa đi anh.

- Muộn rồi mà, em lạnh không? Có sợ về muộn không?

- Trú một tí thôi, không tạnh thì em với anh đi về. Em muốn đứng trú mưa với anh. Lạnh thì em ôm anh.

- Ừ. Dừng ở đây nhé.

Tùng vội vã táp xe vào một mái hiên bên đường. Những cơn giông mùa hạ bao giờ cũng dữ dội. Ôm Trang vào lòng, anh muốn che chắn cho những hạt mưa không làm cho cô thêm lạnh. Từ từ Trang nhướn người lên, chạm khẽ vào môi anh. Nụ hôn đầu tiên của hai người. Dưới những hạt mưa nặng trĩu hai người hôn nhau say đắm, một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong Tùng. Anh nhận ra anh không chỉ thích Trang như anh nghĩ, đó là tình yêu. Anh rung động, anh run, những cảm xúc chỉ tình yêu đích thực mới mang đến cho anh. Anh nhớ mùi hương của Trang đến nồng nàn. Anh muốn Trang là người yêu anh thực sự.

- Anh và em chia tay thôi!

- Tại...tại…sao lại thế?

Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn vỡ toang. Linh ngước lên nhìn Tùng, nước mắt cứ thế chảy ra giàn giụa. Cô biết thời gian gần đây Tùng thay đổi, không còn được quan tâm vỗ về cô như ngày xưa, nhưng cô không bao giờ có thể tưởng tượng anh nói ra lời chia tay. Bốn năm yêu nhau, bao nhiêu khó khăn trắc trở cô cùng anh vượt qua. Tin tưởng anh tuyệt đối, họ dự định cuối năm nay kết thúc bằng một đám cưới. Ai cũng khen tình yêu của họ đẹp. Vậy tại sao anh nói như vậy chứ?

- Anh không tốt, anh không xứng đáng với em… Anh xin lỗi, em không có lỗi gì cả. Là do anh, anh sai.

- Tại sao? - Linh hét lên, cô như điên lên sau câu nói của Tùng, cô chạy thẳng ra trước mặt anh.

- Bốn năm yêu nhau, anh nói một câu anh sai là có thể chia tay được ư? Tấ cả những kỉ niệm chúng ta có với nhau anh nói một câu anh sai là rũ bỏ được hết sao?

- Anh ơi, anh đừng như thế này, em sợ lắm, anh đang đùa em đúng không? Anh đừng đùa thế nữa. - Linh ôm chầm lấy Tùng, toàn thân cô run lên bần bật, tiếng nấc ngày một to hơn.

- Em bình tĩnh lại đi… - Giọng nói của Tùng run lên, những giọt nước mắt cũng đang lăn dài trên má anh. Anh cầm tay Linh đẩy cô ra.

- Em đừng khóc, em không có lỗi, là do anh. Anh xin lỗi em. Em khóc thế này, anh thương em lắm…

Đến đây, dường như cảm xúc dằn vặt tội lỗi khiến Tùng không còn kìm chế nổi nữa. Anh bật khóc, hai con người từng yêu nhau, từng hạnh phúc giờ đây đứng trước mặt nhau khóc. Khóc cho một cuộc chia ly. Chia ly hoàn toàn.

- Anh có người yêu khác rồi đúng không? - Linh cúi mặt xuống, bước lùi ra khỏi vòng tay của anh, gióng nói của cô bỗng nhiên đanh lại.

- Anh…

Chưa bao giờ Tùng thấy Linh giận dữ như vậy. Cô đẩy mạnh anh ngã xuống sàn.

- Anh đúng là không xứng đáng có được tình yêu của tôi. Đồ đều.

Linh chạy nhanh ra khỏi cửa, bóng của người con gái đoan trang nết na ấy cứ ngày một khuất dần. Bỏ lại sau lưng một người đàn ông ôm mặt khóc, khóc ân hận cho tội lỗi mình gây ra. Khóc để chấp nhận từ nay sẽ mất hoàn toàn người con gái từng là của mình. Anh đau.

- Trang, anh yêu em.

- Yêu em? Anh chỉ được nói thích em thôi. Anh có người yêu anh, em chỉ làm bồ của anh thôi.

- Không, anh chia tay chị Linh rồi. Anh muốn làm người yêu em thực sự. Muốn em là của anh. Anh yêu em mất rồi.Yêu nhiều lắm.

- Yêu?

Trang mỉm cười một nụ cười nửa miệng, cô nhìn anh, một ánh nhìn tinh quái. Chưa bao giờ cô nhìn anh như vậy, ánh mắt sắc lém, quái dị, anh thấy sợ anh mắt ấy.

- Anh biết không? Em từng hi vọng anh không giống như những người con trai khác, em vui nhiều lắm khi ở bên anh, ấm áp nhiều lắm khi được anh chăm sóc. Nhưng anh cũng như Nguyên, cũng sẵn sàng rũ bỏ 4 năm tình yêu của anh để chạy theo một người con gái khác. Người tạo cho anh cảm giác mới mẻ.

- Đấy là ngày xưa thôi, ngày xưa anh ham hố, anh không tốt. Nhưng anh yêu em là thật.

- Anh đừng nói thế, đến khi anh gặp một người khác, người làm anh mới mẻ hơn em, em cũng như chị Linh thôi.

- Em không tin anh sao?

- Tin ư? Em không tin anh. Tin sao được chứ khi anh có thể lừa dối người anh yêu trong suốt một thời gian dài.

- Cho anh một cơ hội, anh sẽ làm em tin anh.

- Không anh ạ, chưa bao giờ em nghĩ rằng mình yêu anh. Đã làm bồ không có chỗ cho tình yêu. Chúng mình chấm dứt chuyện này ở đây thôi. Từ mai, em không cần bồ nữa. Em đủ tự tin để bước tiếp rồi. Em sẽ lại yêu và chắc chắn không bao giờ em làm bồ của người khác nữa đâu anh. Chúc anh hạnh phúc.

Trang quay lưng bước đi, Tùng ngã khụy xuống đất. Tê tái và cô đơn bao trùm lên anh và cả không gian. Giờ đây chỉ còn lại một mình Tùng đứng trên con đường rộng thênh thang.

Anh từng nghĩ mình là một người may mắn, anh có tất cả người yêu và người tình, nhưng bây giờ anh là kẻ trắng tay.
- Làm tất cả những gì như em làm với người yêu, nhưng chỉ là bồ, không phải người yêu, thế thôi.

Mất tất cả.

Danh dự và niềm tin.

Một lần nữa anh khóc.

Những giọt nước mắt muộn màng.

Một lần cho mãi mãi!

Chúc em bình yên...


“Mai em đi rồi…”!
Em chỉ nói được bấy nhiêu rồi nghẹn lời. Tôi muốn nắm lấy bàn tay em, muốn ôm em vào lòng để vỗ về, an ủi… Nhưng rồi tôi không làm được điều đó vì không muốn gieo thêm vào lòng em những nhớ thương, khắc khoải, đợi mong…
“Mai em đi rồi…”! 
Câu nói ấy cứ vang bên tai tôi như một lời trách móc, dỗi hờn. Tôi biết nếu tôi muốn, tôi có thể giữ em ở lại nhưng tôi không làm được điều đó mỗi khi nhớ tới người bạn thân của mình đang chống chọi với bệnh tật ở nơi xa. Ngày xưa, em đã chọn người ấy mà không chọn tôi bởi hai người có những khoảng cách quá lớn trong suy nghĩ. Em bảo tôi là một kẻ ngông cuồng khi vác ba lô lên rừng, giam cuộc đời giữa bốn bề lạnh lẽo hoang vu. Em chọn ở lại thành phố với người bạn thân nhất của tôi vì anh ấy cho em mọi thứ mà em cần…
Tôi làm sao biết được cuộc đời xô đẩy chúng ta trôi dạt về đâu? Tôi làm sao biết được có một ngày, cuộc sống của em lại nặng oằn trong chuỗi ngày từ nhà đến bệnh viện, từ bệnh viện về nhà. Rồi những chuyến ra nước ngoài mà nơi đến  vẫn chỉ là những bệnh viện danh tiếng… Tôi biết là em đã cố gắng để giành lại cuộc sống cho chồng; biết em đã kiệt sức vì những tháng ngày đi tìm chút hy vọng mong manh cho sự bình yên của anh ấy… Và tôi cũng biết là giờ đây, trái tim em lại hướng về tôi. Thế nhưng, tôi không cho phép mình làm điều đó. Đơn giản vì tôi không muốn người bạn thân nhất của mình cô đơn, lạnh lẽo trước lúc ra đi…
Có thể là ngày mai một mình ra sân bay, em sẽ khóc. Nhưng tôi sẽ không giữ em lại vì điều đó sẽ là nhẫn tâm với một người khác.
Vậy thì, chúc cho em chuyến đi thật bình yên, em nhé…

Một lần cho mãi mãi!