Lời kết!

Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn, thường kết thúc bằng nỗi buồn và ra đi trong nước mắt...Anh đã cố gắng rồi, không phải anh đã có một tình yêu mới, không phải anh đã hết yêu em nhưng anh không thể yêu được một con người trong bản thân em, con người tham lam đến vô tâm trong tình cảm như con người ấy. Dường như tình cảm của anh đối với em như một phép chiếu hình học, giữa nơi gốc của hình ảnh đó với cái bóng của chính nó là quá xa. Bây giờ nói chuyện với em những gì đã đến, em coi đó như một thứ sao quá đỗi bình thường, đối với em chỉ như là một hành động thường ngày như vậy sao? Với anh nó thật đã mang đến quá nhiều cảm xúc, anh đã dừng lại vì không muốn thêm chút hận thù, căm ghét, thất vọng cho con người ấy nữa, như vậy chúng ta mới có thể gần nhau được như những gì hôm nay.
Đã có lúc anh đến bên em những khi em bị bỏ rơi, làm cho em cười gượng gạo, em có biết là em cười thật đáng yêu lắm không, anh sao hận nụ cười ấy, nó làm anh thêm yêu em dù biết tình yêu đó gặm nhấm tâm can anh mỗi khi nghĩ về em. Anh nhớ có một lần ngồi với em, anh đi bộ một quãng đường xa về nhà, anh nghĩ mình có nên làm vậy không nữa để rồi độc bước về nhà trong trời mưa tối ướt lem, tự đau khổ một mình. Nhưng không sao, tất cả đã xa rồi...
Anh nghĩ sẽ có một ngày tâm hồn em trở về tinh khôi bên anh nhưng sao anh không thấy được một niềm tin nào trong chính con người anh thế này. Hãy vị tha cho anh những gì khiến em khó xử, anh không trách mình vì những gì đã làm nhưng anh biết là đã làm cho em không vui.
Hẹn gặp em ở một ngày tươi sáng, nới mà anh với em sẽ không phải biết nhau để anh phải tự viết những dòng lưu bút như vậy nữa. Anh yêu em!

Một lần cho mãi mãi!