Giá trị của cuộc sống! - Tiếp

Không phải tất cả mọi người đều yêu thương hay hiểu bạn như bạn mong đợi. Nhưng hãy trân trọng từng giây phút bên cạnh họ, bày tỏ tình cảm của mình với họ, vì có thể bạn sẽ không còn cơ hội để làm điều đó.

Sai lầm không biểu hiện cho giá trị và phẩm cách của bạn hãy can đảm nhìn vào những sai lầm của mình và chấp nhận khiếm khuyết của người khác vì không ai là hoàn thiện cả. Điều quan trọng là đừng bao giờ cho phép mình lặp lại sai lầm cũ trong một tình huống tương tự.

Hãy chấp nhận mọi việc như bản chất vốn có của nó. Không có lý do gì để nổi giận khi bạn có thể thay đổi sự nghiệp sao cho phù hợp với suy nghĩ của mình. Và cũng không có lí do gì khiến bạn phải yêu thích tất cả mọi thứ. Nhưng bạn có thể chung sống với những điều đó.

Hãy làm chủ tình cảm và hành động của mình. Không ai có thể quyết định cảm xúc của bạn, ngoại trừ bản thân bạn. Nếu bạn trải qua một ngày tệ hại thì đó là do bạn tự tạo ra một ngày như vậy. Còn nếu bạn tin rằng một ngày của mình sẽ sáng sủa hơn thì bạn sẽ có một ngày tuyệt vời như thế.

Hãy luôn cố gắng nhất là khi đối diện với những khó khăn, thử thách tưởng chừng không thể vượt qua.

Bạn không thể giải quyết vấn đề của ngươì khác thay cho họ. Nhưng sự quan tâm, động viên và chia sẻ của bạn là rất cần thiết để giúp họ vượt qua.

Không bao giờ là quá muộn, không bao giờ là tuyệt vọng, không bao giờ là bế tắc hoàn toàn một khi bạn còn cố gắng và có niềm tin.


Một lần cho mãi mãi!

Giá trị của cuộc sống! - Tiếp

Một nhà diễn thuyết nổi tiếng đã bắt đầu buổi nói chuyện của mình bằng cách đưa ra tờ giấy bạc trị giá 20 đô la. Trong gian phòng có 200 khán giả, anh ta cất tiếng hỏi: "Ai muốn có tờ 20 đô la này?".
Những bàn tay bắt đầu giơ lên. Anh ta nói tiếp: "Tôi sẽ đưa tờ 20 đô la cho bạn - nhưng điều đầu tiên, hãy để tôi làm việc này!"
Anh ta vò nhàu tờ 20 đô la. Sau đó, anh ta lại hỏi: ""Còn ai muốn tờ bạc này không?". Vẫn có những bàn tay đưa lên.
"Ồ, vâng, nó sẽ như thế nào nếu tôi làm thế này?" - nói rồi anh ta quẳng nó xuống sàn và giẫm giày lên. Sau đó, anh ta nhặt tờ bạc lên, bây giờ trông nó đã nhàu nát và dơ bẩn. "Nào, ai còn muốn có tờ bạc này nữa?". Vẫn còn những bàn tay đưa lên
"Những người bạn của tôi, tất cả các bạn phải học một bài học rất giá trị. Không có nghĩa gì đối với những việc tôi làm với đồng tiền, bạn vẫn muốn có nó bởi vì nó không giảm giá trị. Nó vẫn có giá trị là 20 đô la. Nhiều lần trong cuộc sống của chúng ta, bạn bị rơi ngã, bị "vò nhàu" và bị vẩn đục bởi những quyết định mà chúng ta làm và những hoàn cảnh đến với chúng ta. Chúng ta cảm thấy hình như chúng ta trở nên vô giá trị; nhưng không có nghĩa lý gì những gì đã xảy ra, bạn sẽ không bao giờ mất đi giá trị của mình. Dù thế nào đi nữa, bạn cũng là vô giá với những người yêu thương bạn. Giá trị của cuộc sống chúng ta được quyết định không phải do những gì chúng ta làm hoặc người mà chúng ta quen biết, mà bởi... chúng ta là ai.
Bạn thật đặc biệt - đừng bao giờ quên điều đó!"

Một lần cho mãi mãi!

Giá trị của cuộc sống! - Tiếp

Đứa bé trai đến gần một ông già có vẻ ngoài rất thông thái. Ngước nhìn ông, cậu bé nói: "Cháu biết ông là một người rất sáng suốt, uyên thâm
Ông có thể cho cháu biết về bí ẩn của cuộc sống?"

Ông già nhìn đứa bé đáp: "Suốt đời mình ông đã suy ngẫm rất nhiều về điều này và có thể nói ngắn gọn chỉ trong bốn từ:

- Đầu tiên là suy nghĩ . Hãy nghĩ về những giá trị mà con sống vì chúng.

- Thứ hai là tự tin . Hãy tin tưởng bản thân bằng cách dựa vào những giá trị con nghĩ rằng vì chúng mà con sẽ sống.

-Thứ ba là ước mơ . Mơ ước những gì có thể thành hiện thực dựa vào sự tự tin và những giá trị mà ta sẽ theo đuổi trong cuộc sống.

- Và cuối cùng là dám làm . Hãy dám thực hiện để biến ước mơ thành sự thật bằng chính niềm tin và giá trị của chúng ta".

Ông già đó chính là hoạ sĩ Walt Disney - Người bạn của trẻ em của thế giới.


Một lần cho mãi mãi!

Tản mạn về “Ba điều giá trị của cuộc sống “

Ba điều trong đời bạn khi đã đi qua không bao giờ lấy lại được
Thời gian.
Lời nói.
Cơ hội.

Ba điều trong đời bạn không được đánh mất
Sự thanh thản.
Hy vọng.
Lòng trung thực.

Ba thứ có giá trị nhất trên đời
Tình yêu.
Lòng tự tin.
Bạn bè.

Ba thứ trong đời không bao giờ bền vững được
Giấc mơ.
Thành công.
Tài sản.

Ba điều làm nên giá trị một con người
Siêng năng.
Chân thành.
Thành đạt.

Ba điều làm hỏng một con người
Rượu.
Lòng tự cao.
Sự giận dữ.
( sưu tầm)
Đọc bài viết này trong Blog của Nhật Hà trong tôi vang lên câu hát :
” Nếu có ước muốn trong cuộc đời này.
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại.
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng.
Sẽ còn mãi trong tim mọi người.
Để tình yêu... ước mơ mãi không phai...".
Nhưng ước muốn chỉ là ước muốn, thời gian mãi trôi đi còn lại những vết chân chim nơi đuôi mắt, còn lại những nuối tiếc trong cuộc đời, những điều được mất. Còn lại đêm thứ Bảy yên bình và tôi đang gõ lên những dòng chữ này. Còn lại trái tim tôi với những yêu thương, những điều được mất.
Ngày hôm qua tôi đã làm bạn đau vì những lời nói trong lúc nóng nảy của mình. Tôi nhớ lại những dịu ngọt bạn đã dành cho tôi và tôi muốn lấy lại lời nói của mình. Đám mây trên trời nhìn thấy giọt nước mắt của tôi bảo: “ Nếu bạn muốn tôi sẽ sà xuống thấp đậu vào tay bạn, hoặc bạn hãy trèo lên đỉnh núi Phan xi păng bạn sẽ với được tôi. Nhưng bạn đừng tìm nữa vì gió đã mang lời nói của bạn đi rất xa…rất xa.
Có thế năm năm, mười năm hoặc lâu hơn nữa bạn tôi sẽ tha thứ cho tôi bằng trái tim nhân hậu, nhưng tôi đã từ bỏ mất cơ hội có được một người bạn chân thành.
Hình như tôi đang mất đi sự thanh thản của mình và bạn tôi cũng vậy. Làm thế nào đây để có được sự bình yên trở lại trong tâm hồn mình?.
Tôi không thể cho mình mất quyền hy vọng. Hy vọng vào sự chân thành và tình cảm của mình sẽ giải tỏa được mối nghi ngờ, lòng thù hận. Liệu tôi có quá tự tin vào bản thân mình?
Có một điều rất may mắn là tôi chưa bao giờ mất đi lòng trung thực mà trước hết là trung thực với chính mình. Sự mệt mỏi, sự vướng víu vào những trò sắp đặt của người đời đã khiến bạn như con chim đậu phải cành cây cong nghi ngại tất cả kể cả người bạn thân thiết nhất của mình. Tôi không giận càng không trách chỉ thương bạn nhiều hơn.
Tôi có nhiều bạn nhưng không vì thế mà muốn mất chính bạn. Chỉ sợ rằng bạn quá buồn và tổn thương để nhìn ra một sự thật rằng bao giờ bạn cũng là người tôi trân quý nhất.
Tôi tự hào là tôi luôn có "Ba thứ có giá trị nhất trên đời".
Giấc mơ của tôi đã tan đi như bong bóng xà phòng vì những nghi ngờ vô cớ do người đời dàn dựng. Chúng mình đã muốn cùng nhau viết được một cái gì đó hoặc ít ra cổ vũ lẫn nhau để cùng sống tốt hơn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình thành công vì thấy mình cần cố gắng thêm.
Và một điều may mắn nữa cho tôi là tài sản không tính bằng những đồng mỹ kim mà chính là tình yêu thương, bạn bè và những người thân thiết. Tôi yêu quý một người bằng chính họ chứ không phải vì bất cứ lý do nào khác. Tôi không vụ lợi với bạn bè, tôi yêu quý họ và họ cũng yêu quý tôi ở một số góc độ khác nhau. Tôi cảm thấy mình hạnh phúc giữa bạn bè và tình thân ái…
Mỗi lần đi xin việc người ta hỏi tôi có điểm mạnh gì câu trả lời của tôi là “ siêng năng” và họ nhìn tôi thú vị. Bằng cấp của tôi đủ lại có kinh nghiệm nhiều năm, bạn bè bảo tôi thông minh nhanh nhẹn nhưng tôi lại thấy “ lao động là thước đo phẩm giá của mỗi người như cố thủ tướng Phạm Văn Đồng đã nói.
Sự thành đạt ư ? Bạn có thể trở thành tiến sỹ, nhà văn hoặc một quan chức chính phủ. Vậy ai là người thành đạt ? Người ta cứ ham muốn mãi mãi, người ham quyền lực, kẻ ham bạc vàng nhưng có bao giờ đạt được. Vậy thành đạt là gì? Câu hỏi không có câu trả lời chính xác. Tôi thì cho rằng bằng lòng với những gì mình có nghĩa là ta đã đạt được ước mơ của chính mình. Giá trị của con người là chính con người chứ không phải quyền cao chức trọng hay vàng bạc, ô tô nhà lầu xe hơi. Tôi là chính tôi bởi những cái đó không phải là mục đích sống khi tôi luôn tự hào mình là một con người. Con người biết nhân nghĩa trí dũng biết yêu thương biết giận hờn và sống có trách nhiệm với mình cũng như xã hội.
Nhưng tôi cũng chỉ là một con người chứ không phải là một vị thánh. Tôi không uống rượu, không tự cao nhưng tôi hay nóng giận. Tôi đã mất đi một người bạn tuyệt vời nhất vì tính nóng giận của mình. Đêm nay khi tôi gõ những dòng chữ này tôi lai thấy lòng mình trĩu nặng! Tôi từ bỏ ư hay tôi phải làm sao đây?.
Không ai là người hoàn hảo cả. Mọi giá trị của cuộc sống cũng là tương đối. Đừng ai thần thánh quá tình bạn, tình yêu cũng như chính bản thân mình vì mỗi ngày qua đi ta phải hoàn thiện mình hơn. Giá trị của cuộc sống chính là ngày hôm nay ta tốt hơn hôm qua và ngày mai ta tốt hơn ngày hôm nay.
Và bạn ơi, xin hãy vất hết nỗi buồn bước ung dung trong cuộc đời mùa Hạ ơi!!!


Một lần cho mãi mãi!

Giá trị của cuộc sống!

Để nhận thức được giá trị của một tháng .
Hãy hỏi bà mẹ vừa sinh con chưa đầy tháng tuổi !
Để nhận thức được giá trị của một tuần
Hãy hỏi biên tập viên tuần báo !
Để nhận thức được giá trị của một giờ
Hãy hỏi những người yêu nhau đang chờ cuộc hẹn .
Để nhận thức được giá trị của một phút
Hãy hỏi người vừa bị trễ một chuyến xe .
Để nhận thức được giá trị của một giây
Hãy hỏi người vừa trải qua một tai nạn trong gang tấc .
Hãy trân trọng mỗi phút giấy bạn có
Hôm qua là lịch sử
Ngày mai là bí ẩn còn đó
Hôm nay là món quà mà chúng ta có được .
Hay chap canh cho tinh yeu thuong cua ban !
Tôi không thể cho bạn tiền, vì tôi không có tiền
Tặng bạn một số lời khuyên trong cuộc sống.
Nên ăn nhiều lương thực khô.
Đừng lên dễ dàng tin vào những gì bạn nghe, đừng tiêu hết tiền bạn đang có, không lên ngủ bao lâu thì ngủ.
Xin thành thật và thật lòng khi nói câu "I love you"
Bất kể lúc nào bạn nói câu "Xin lỗi", xin hãy nhìn thẳng vào mặt của đối phương.
Hãy tin vào tiếng sét ái tình
Đừng bao giờ coi thường ước mơ của người khác.
Bạn có thể bị tổn thương nếu yêu một người một cách say đắm, nhưng nó là phương pháp duy nhất khiến con người bạn toàn diện.
Dùng phương pháp tinh vi và xác thật để giải quyết tranh chấp, không nên xúc phạm người khác.
Đừng bao giờ đánh giá con người qua bề ngoài.
Nói từ từ nhưng phải suy nghĩ nhanh.
Khi người khác hỏi những điều mà bạn không muốn trả lời, xin hãy cười và nói "tại sao bản lại muốn biết điều đó?"
Gọi điện thoại cho mẹ, nếu không thể, ít nhất trong lòng bạn phải nghĩ về mẹ.
Một khi gặp phải thất bại, bạn nên nhớ phải lấy đó làm kinh nghiệm học tập của bạn.
Hãy ghi nhớ ba chữ "trọng" tôn trọng mình, tôn trọng người khác, giữ lấy tôn trọng, phải có trách nhiệm với hành vi của mình.
Đừng nên để việc chanh chấp nhỏ đi hủy hoại tình bạn vĩ đại.
Bất kể lúc nào khi nào bạn phát hiện bạn làm sai, xin hết lòng tìm cách bù đắp. Phải nhanh chân lên!
Bất luận lúc nào khi bạn nghe điện thoại,khí nhắc điện thoại lên xin hãy cười lên, vì đối phương sẽ cảm nhận được nụ cười của bạn.
Hãy kết hôn với người mà bạn thích chuyện trò với người đó, vì khi bạn già đi, bạn sẽ phát hiện, thích trò chuyện là một ưu điểm lớn.
Nên chấp nhận sự thay đổi, nhưng không phải vứt bỏ quan điểm của mình.
Hãy nhớ rằng, im lặng là vàng.
Hãy dành nhiều thời gian để đọc sách,ít xem ti vi.
Tin tưởng vào thượng để nhưng đừng quên khóa cửa.
Khi bạn cài vã với người yêu, xin hãy giải quyết bằng lý trí, không nên moi những gì đã quá ra nói.
Đừng trốn tránh ngày hôm qua.
Nên chú ý ý nghĩa từng câu nói của bạn.
Cùng chia sẽ kiến thức của bạn với người khác, đó mới là đạo vĩnh hằng.
Hãy làm những gì mà bạn phải làm.
Đừng nên tin người không bao giờ nhắm mắt khi hôn bạn.
Mỗi năm ít nhất bạn nên đi một nơi mà bạn chưa hề đi qua.
Nếu bạn kiếm được nhiều tiền, nên làm nhiều việc thiện khi bạn còn sống, đó là một cách tốt nhất trả báo cho bạn.
Hiểu sâu và lý giải đúng tất cả các quy tắc, hợp lý cài tiến những quy tắc đó.
Ghi nhớ rằng: quan hệ tốt nhất là yêu và cho người khác hơn là yêu cầu người khác.
Hãy nhìn lại mục đích mà bạn có thể sẽ đạt được và phân tích mình đã thành công đến mức nào.
Bất luận trong nấu ăn hay trong tình yêu, bạn đều phải dùng 100% trách nhiệm thái độ đối xử


Một lần cho mãi mãi!

Hãy vượt lên chính mình!

Trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn mà bất cứ ai cũng phải đối mặt và teen chúng mình không ngoại lệ.

Hẳn bạn đã biết chỉ số thông minh IQ (Intelligence Quotient), chỉ số cảm xúc EQ (Emotional Quotient), nhưng chắc bạn chưa từng nghe nhắc đến chỉ số vượt khó AQ (Adversity Quotient)? Đó là chỉ số đo khả năng đối xử, quản lí nghịch cảnh, khó khăn, stress... "Nó" được xem trọng hơn cả chỉ số IQ hay EQ và quyết định đến sự thành công hay thất bại của bạn trong cuộc sống đấy nhé!

Cuộc đời này, không có cái gì đáng sợ hơn chính bản thân mình!
Vượt qua được nỗi sợ hãi của chính bản thân là vượt qua tất cả.

Không ai cấm mình mơ, nhưng nếu chỉ ngồi mơ mà không tự thân vận động thì giấc mơ cũng mãi là giấc mơ.

Con người thường vay mượn giấc mơ từ thực tế, những gì mình không làm được thì mơ là người khác sẽ làm được như ý mình. Lỡ khi người đó không thực hiện như mong muốn thì lại lẩm nhẩm quay lưng, phù, may mà mình không làm thế.

Con người thường nhốt mình trong những nỗi sợ hãi không tên mơ hồ. Con người, thường tự nhát chính mình khi để tâm quá nhiều đến những gì người ta nói. Làm cái này sợ, cái kia cũng sợ, cuối cùng không làm cái gì hết cho yên ổn. Vậy trông mong gì ở sự thay đổi, bạn ơi???

Con người, thường tự làm nô lệ cho chính suy nghĩ của mình. Con người, thường tự tập cho mình cái tính phụ thuộc vào sự lãnh đạo của người khác.
Có bao giờ bạn tự hỏi, nếu tự bản thân mình không bị nô lệ trong suy nghĩ, thì cuộc sống này sẽ ra sao chưa???

Tự do là gì nếu như chính bạn không giải thoát cho chính suy nghĩ của bạn?

Dân chủ là gì nếu như chính bạn không học được cách công nhận quyền làm chủ bản thân mình??

Tự do, dân chủ sẽ không là cái gì hết nếu tự bản thân bạn không biết đến sự hiện diện của nó trong ý nghĩ mình.

Đừng bao giờ đặt niềm tin, hay hy vọng vào bất kỳ người nào ngoài chính mình, nếu bạn không muốn hụt hẫng và nãn chí hay lạc lõng.

Free yourself hay vượt lên chính suy nghĩ của bạn, là con đường tự do ngắn nhất và khó nhất, nhưng không có nghĩa là không bao giờ làm được.
Đừng ngồi yên chờ đợi thay đổi, mà hãy tự thay đổi từ chính trong suy nghĩ của bạn!!!

Nếu bạn vượt khó trong học tập, công việc, bạn sẽ trở thành một người thành đạt trong xã hội sau này. Còn khi bạn vượt khó trong mối quan hệ gia đình, bạn bè... bạn sẽ trở thành một người cực kì hạnh phúc. Mỗi hoàn cảnh vượt khó đều đem đến kết quả tích cực khác nhau. Tiến sĩ tâm lí Huỳnh Văn Sơn hiến kế cho những teen đang gặp khó khăn mà chưa tìm ra hướng giải quyết nè:

1. Bạn phải xác lập lại mục tiêu trong học tập, cuộc sống của bạn.

2. Luôn đối diện với sự thật (dù đó là thất bại đau đớn), dựa vào đó để khắc phục thực tế.

3. Lập ra sơ đồ "phân khúc", nghĩa là với từng nhiệm vụ, mục tiêu bạn phải chia nhỏ ra từng "tiểu mục tiêu" để hoàn thành từ từ.

4. Hãy tái xây dựng lại niềm tin bằng những việc làm nhỏ nhất. Nếu hoàn thành tốt việc nhỏ này, bạn sẽ cảm thấy mình không hoàn toàn vô dụng và từ đó sẽ hoàn thành những việc lớn hơn.

Và cuối cùng bạn nên nhớ rằng chỉ số thông minh IQ hay chỉ số cảm xúc EQ hầu như do gen qui định, khó mà "bồi đắp" thêm. Với riêng chỉ số vượt khó AQ chúng ta có thể "xây dựng" nên. Hãy bắt đầu "xây dựng" AQ đi nào. Thành công đang chờ bạn đó.







Một lần cho mãi mãi!

Nói với chính mình

Hãy để mỗi ngày mới là một sự bắt đầu, với tất cả nhiệt tâm và tỉnh thức. Cái đã qua nào, cái chưa đến nào cũng không đáng để bớt đi dù chỉ một chút nhiệt tâm và tỉnh thức của hiện tại. Hãy đón nhận tất cả trong tâm thế chủ động, dù nỗi buồn hay niềm vui, dù thành công hay vấp ngã, dù khen, dù chê, dù được, dù mất…mọi thứ đều nhẹ nhàng cả thôi, sẽ không có gì để có thể nói là không thể chấp nhận được trong cuộc đời này.
Nếu không muốn bị hao tổn tinh thần thì đừng để tâm nhiều tới những tế toái, muộn phiền hằng ngày trong cuộc sống. Những ghanh ghét, nhỏ nhen; những trái tai, chướng mắt …mà mình tưởng sẽ chẳng là gì kia sẽ như cây đại thụ luôn tự hào không trốc gãy vì bão giông mà rốt cùng khô chết chỉ vì những con sâu bé nhỏ nhăm đục lõi cây. Những… vô số thứ rất nhỏ, gây chút muộn phiền cho mình trong cuộc đời này cũng như vậy, cẩn thận đừng để nó len lõi vào tâm.
Sẽ có lúc mình phải đối mặt với những chọn lựa, có thể là chọn lựa giữa những thứ mình đang có trong tầm tay, mà cũng có thể là giữa những cái mình đang có với một hứa hẹn nào đó… Chọn lựa nào rồi cũng phải có “hy sinh”, đừng làm kẻ tham lam muốn ôm trọn tất cả. Có khi mình phải tiêng tiếc một cái gì đó không được nằm trong sự chọn lựa của mình, hay mình không có quyền được chọn thêm nó. Cuộc sống là thế đó, một sự bất toàn mầu nhiệm chia đều cho tất cả mọi người. Phải cảm ơn sự bắt buộc chọn lựa, sự không trọn vẹn của cuộc sống đã cho chúng ta cái cảm nhận rằng khoảng đời phía trước, con đường phía trước là không vô nghĩa, bởi nơi đó hứa hẹn biết bao điều mình ước mong, và ít ra, nó là một chọn lựa của chính mình.
Cái quý giá nhất của đời sống con người là sự khoáng đạt và an bình của tâm hồn. Thật trống rỗng biết bao nếu mọi cố gắng của mình chỉ là sự chịu đựng để nhằm vào một tham vọng nào đó. Đã biết chết không đem theo được thứ gì mà cứ phải sống không vui vì những lợi, danh phù phiếm thì có đáng không? Giả như có, lại có niềm vui thì cũng nên có. Nhưng vì có, vì muốn có, hay vì người khác muốn mình có chút lợi, chút danh như họ nghĩ là tốt cho mình mà phải sống trong ghanh ghét, trong muộn phiền…, thì thà vứt bỏ tất cả, như thế sẽ tốt hơn chăng? Sống không vui, mọi thứ dẫu có cũng bằng không, chịu đựng để làm gì. Đừng tỏ ra cao cả rằng mình chỉ vì ai đó, cũng đừng tự cho mình quan trọng hơn người khác trong sự sống còn của số đông nào đó để rồi tự chuốc lấy khổ đau.
Thực ra thì không ai thương mình hơn chính mình nên tự mình trước phải thương lấy mình không có gì để nói là ích kỷ cả. Có lý nào lại nhân danh người khác để cố chịu khó với những thứ làm mình phiền muộn? Người khác muốn mình làm hay mình làm vì người khác, tất cả chẳng qua chỉ là những cái cớ để mình “danh chính ngôn thuận” mà theo danh, theo lợi thôi. Vậy nên, cái nội lực của mỗi người thể hiện nơi chỗ phải giữ cho được cái yên bình trong sâu thẳm lòng mình, phải không để cho bất kỳ ai, bất kỳ điều gì, với bất cứ lý do nào có thể làm xao động được cái góc bình yên đó của tâm hồn. Nào có gì trên đời này đáng để phải trả giá bằng niềm vui cuộc sống đâu!
Lắm lúc mình cứ luôn miệng than phiền lỗi lầm của nguời khác, cũng lắm lúc mình to tiếng tranh cãi đúng, sai về những chuyện chẳng đi tới đâu, rồi cũng lắm lúc mình lặng im đầy thách thức và khinh bạc khi có ai đó đụng chạm đến mình mà mình chẳng muốn…, con người mà. Cứ phải có ai đó để tâm sự, phải có ai đó để sẻ chia, phải có ai đó để tâng bốc lẫn nhau, thậm chí, phải có một thứ gì đó, một ai đó để mà lo lắng, để mà giận hờn, để mà cãi vả hay đổ lỗi nữa…, vậy nên cuộc đời này mới nảy sinh ra muôn thứ nhiễu phiền.
Hãy bình tâm mà âu lo cho chính mình đi. Mình chẳng phải là chân lý, cũng chẳng phải là nguồn sáng thì đâu cần phải phán xét đến lỗi phải của ai khác, ngoài mình! Nếu mỗi người đều chẳng tự thấy mình thì dẫu ai có cho là thấy, là hiểu người khác, liệu sẽ thay đổi được gì?
Rất có thể không có ai trên thế gian này hiểu mình (đôi khi cả chính mình nữa), nhưng nhất thiết, mỗi ngày mình phải dành vài thời khắc để thành thật với bản thân: thành thật thấy lỗi, thành thật sẻ chia và thành thật hứa hẹn…


Một lần cho mãi mãi !

Anh cần một lối đi không có Em ...!

Mỗi bước chân ta đi qua, là một ký ức, một khoảng thời gian in dấu trong đời. Vì thế, hôm nay, anh quyết định bước đi tiếp trên con đường của mình, sau một thời gian dài dừng chân nghỉ mệt để rồi ngủ quên và chìm đắm trong một giấc mơ.

Trước khi cất bước, anh muốn một lần nữa được hồi tưởng về đoạn đường mà anh đang đứng, nơi đã ngập tràn những kỉ niệm về em. Có lần anh đã nói với một người về thói quen đã hình thành từ lúc nhỏ của anh, không biết là anh đã nói với em chưa. Đó là mỗi khi đi qua một nơi nào để lại trong anh nhiều ấn tượng, anh luôn ngoái lại nhìn thật lâu, nhìn mãi cho đến khi nơi ấy đã xa khuất không còn thấy nữa. Giờ thì anh vẫn chưa từ bỏ được thói quen ấy, có lẽ, như vậy mới chính là anh.

Ngày ấy, mọi chuyện đến sao tình cờ quá, nhẹ nhàng quá. Ngày em bước đến để từ đó, trên đoạn đường anh đi đã in thêm đôi dấu chân, em đến mang theo một làn gió mát thổi bay những chiếc lá khô đang ngủ yên, khiến nơi ấy bỗng trở nên đẹp và lãng mạn vô cùng. Anh đã thầm cảm ơn và mơ ước được cùng em đi mãi, về phía cuối đường. Nhưng giấc mơ của anh không có thật! Em chỉ đến thăm và an ủi một thằng ngốc đang bước đơn độc một mình cùng những nỗi đau.

Những khoảnh khắc có em thật ngắn ngủi. Em đi, gió cũng ngừng thổi, cảnh vật chung quanh anh giờ lại như trước kia, tất cả lại im ắng ngủ vùi, nhưng trên mặt đường vẫn còn đó dấu chân của em. Đó là điều duy nhất em để lại cho anh cùng biết bao kỉ niệm và cảm xúc vui buồn, mỗi cảm xúc ấy mang một sắc màu mà anh yêu quý vô cùng. Đứng nhìn mãi dấu chân, anh không biết mình mãi khắc lên bao nhiêu chiếc lá chữ “ Nhớ em ".

Anh tiếc nuối khi để em ra đi, chỉ biết đứng đó mà dõi theo em dần rẽ sang một hướng khác. Anh ngồi gục xuống và buồn thật nhiều nhưng nỗi buồn của anh cũng không thể làm phai được hình ảnh em trong tâm trí. Ngày tháng cứ trôi qua lặng lẽ như tình cảm của anh, như ánh mắt luôn kiếm tìm bóng hình em.

Trong mơ hồ anh nghĩ rằng: “ Hay mình cứ đứng mãi ở đây, đừng đi đâu hết, biết đâu khi thấy nhớ, em sẽ quay lại và gặp được mình”. Thế là, em vẫn đứng đó và không hề bước đi, lá đã rơi đầy chung quanh nhưng em đã không về.

Trong tĩnh lặng, ngột ngạt, anh bỗng thấy ghét gió, sao gió chỉ thổi khi có em? Lá cứ rơi, rơi trên vai anh, trên tóc anh ngày một nhiều. Anh không nhớ mình đã đứng đây bao lâu rồi? Chỉ biết nếu tiếp tục như thế, anh sẽ bị chôn vùi mất thôi. Sợ quá, anh vùng thoát khỏi và chạy về phía trước, vừa chạy, anh vừa nghĩ đến em.

Khi em đi, em đã căn dặn anh rất nhiều, em dặn anh phải mạnh mẽ, phải bước tiếp vậy mà anh đã không nghe lời em. Nếu biết được điều này, chắc em buồn anh nhiều lắm! Anh chẳng mong nhìn thấy em buồn, anh muốn thấy em vui vẻ và thật hạnh phúc.

Thoát ra khỏi nơi ấy , anh mới nhận ra phía trước con đường dành cho anh vẫn rộng mở và còn dài lắm, khung cảnh quanh anh đẹp dịu dàng, anh chợt nhận ra gió vẫn luôn tồn tại quanh đây, gió vẫn làm mát cho cây cối, cho con đường và cả cho anh. Nhịp sống vẫn đang hối hả, những người bạn song hành cùng anh giờ đã đi trước anh thật xa vậy mà anh lại ngồi đây chẳng biết để làm gì? Không được đâu, phải tỉnh lại thôi, đừng đắm chìm trong cơn mơ mãi , anh đã tự thức tỉnh mình như thế.

Anh chuẩn bị bước đi đây, anh sẽ nói lời chào tạm biệt với đoạn đường tràn ngập kỉ niệm đẹp nhưng cũng rất đau thương và tạm biệt dấu chân của em. Khi anh quay lưng lại, anh biết mình sẽ cũng xa em hơn nhưng anh sẽ lưu hình ảnh ấy vào một nơi thật kín trong Tim mình.

Tình cảm ngày nào anh dành cho em, anh sẽ chôn thật sâu, thật sâu vào tận đáy lòng, để trái Tim mình được ngủ yên.

Nếu Tim có thể nói, chắc tim sẽ trách anh nhiều lắm em ạ. Nhưng biết làm sao đành xin lỗi, xin lỗi Tim thật nhiều vì anh đã để em vào quá khứ. Nơi đây, vẫn còn đủ gần để anh một lần nữa có thể hướng theo em và nhìn thấy con đường của em, em vẫn đang đi, đang hướng về phía trước.

Anh vẫn muốn nhìn mãi cho đến khi em mất hút. Và phía trước của anh là chiều ngược lại với em! Cất bước đi, là anh không còn nhìn thấy em nữa. Cất bước đi, giữa em và anh còn lại gì nhỉ? Anh nhớ, mình còn một lời hứa. Dù anh biết điều đó rất hoang đường, dù biết mình rất ngốc nhưng anh vẫn muốn tin rằng: Quay lưng lại con đường của anh vẫn thênh thang chờ anh tiếp tục hành trình của mình.

Con đường của anh hướng anh đến một cuộc sống không còn cô đơn nữa. Anh bước đi gió mát thổi nhè nhẹ, ngước nhìn lên cao, ánh mặt trời vẫn chiếu sáng rạng ngời, tâm hồn anh lâng lâng một niềm tin vào tương lai, xen lẫn một chút gì đó có thể gọi là xót xa? Nhưng kể từ nay, anh biết mình cần đi về phía trước.



Một lần cho mãi mãi !

Rồi sẽ bình yên…

Bạn! Ta đã nhận diện và thấy rõ nỗi buồn, lo và cả những ân hận của bạn về những việc bạn đã và đang trải qua. Ta cảm được và đang cầu nguyện cho bạn! Rồi sẽ bình yên, ta chắc như thế vì ta biết bạn đã nhận diện ra nỗi khổ, niềm đau của chính mình...

Bạn, yêu một người là khi…? Là khi ta cảm thấy hạnh phúc vì người ấy hạnh phúc, lúc ấy ta sẽ ủng hộ người ấy đi trọn con đường mà người ấy chọn - ta tâm niệm như thế!

Yêu một ai đó không phải cứ đơn thuần là yêu, dành tình cảm, mong muốn người ta đáp lại tình cảm của mình mà ta còn phải biết nghĩ cho họ. Họ đang ở một vai trò, đang có một vị trí mà có đôi khi mến, thương, yêu họ là ta phải vun vén cho họ được vững vàng, tránh gần gũi để họ không phải khó xử hoặc “ngã gục” giữa đường…

Yêu, không phải chỉ đơn thuần là cho và nhận mà còn có cả những hi sinh (nghe có vẻ lớn lao nhưng thực tế là chịu đựng và chấp nhận những sự thật mà ta biết là không thể và không nên thay đổi nó). Người yêu của ta đang đi trên con đường đẹp, thánh thiện thì ta hãy cổ súy cho họ đi trọn vẹn con đường ấy, bởi ta biết đó là con đường mà người ta thương hạnh phúc nhất…

Ừ, nói thì dễ, làm mới khó! Ta biết, nhưng ta tin nếu bạn yêu chân thành người ấy thì bạn sẽ làm được…

Mà cũng đâu có gì xa xôi phải không bạn, họ chỉ là không thể sóng sánh bên bạn như những-người-bình-thường khác chứ họ vẫn còn đó cho bạn bởi con đường họ đang đi, tìm cầu luôn có lối dành cho bạn. Rồi bạn và họ cũng sẽ gặp nhau ở biển lớn - đó là tình thương yêu! Bạn có cảm nhận được ngày ấy không nhỉ?

Bạn, ta hi vọng rồi thời gian sẽ chữa trị vết thương của bạn được lành lặn. Chính bạn cũng có năng lượng chữa trị cho chính mình - rất tốt, hãy vận dụng năng lượng ấy, quán chiếu trong nhiều chiều, đặt mình ở vị trí của họ để nhìn cho đúng. Để chi? Để từ đó ta có cách hành xử đúng, không gây tổn thương và không tạo ra những điều xấu cho ta và người ta thương…

Rồi sẽ bình yên, rồi những hiểu lầm sẽ được nhận diện và hóa giải nếu chúng ta chịu ngồi lại với nhau và chịu suy nghĩ thật kỹ con đường mình đã đi, đã trải qua cũng như những ảo mộng của chính mình. Ta tin thế bạn ạ!



Một lần cho mãi mãi!