Nghĩ suy

Ngồi muốn viết bài này lâu lắm rồi mà chưa viết dc, phần cũng là không có thời gian, phần nữa là do dốt chữ quá, muốn viết mà thiếu chữ.
Kể từ lúc về quê đến nay đã gần một tháng, ngày trở về lạnh buốt nhìn làng quê mình nó buồn buồn sao ấy, từ xa nhìn thấy những mái ngói xa xa xanh riêu phủ, lại thêm trời không nắng, một chút mưa nữa nhìn tiêu điều. Không biết là do sống ở đất Sài thành phồn hoa đô thị nhìn quê mình nghèo. Cũng phải thôi vừa mới qua cơn bão lớn, thời tiết lại lạnh thế thì trồng trọt làm ăn sao dc mà cuộc sống cải thiện nhiều dc.
Về nhà, nhìn nội tôi đang lom khom vót tre, gọi nội mấy lần mà vẫn chưa dc. Nội tôi già rồi, trước thì còn nghe rõ, nay bị nặng tai nên nghe không còn dc như xưa, hỏi ra mới biết là nội cũng mới nặng tai đây thôi. Tôi vui mừng vì nội vẫn còn khỏe, nhưng ngày cuối cùng ở quê tôi cũng phải chở nội đi xa mua thuốc Bắc trị đau khớp, cảm,.
Sống ở nhà thật thoải mái, vui vẻ. Mấy ngày về đi nhổ mì, bằm mì, thồ phân nghĩ vậy mà thấy mình có ích quá. Vui!
Hai đứa em, bé thì nay lớp 12 rồi, sắp vào thi với anh nó trong Sài Gòn. Thằng út nay cao hơn anh nó mất tiêu, nghĩ mà đánh lộn với nó thì có nước bị bầm dập, nó lớn quá,hjhj
Lại nhìn Ba tôi, nay cũng đã lớn tuổi, năm sau bé mà đi thi đậu thì gánh nặng cơm áo gạo tiền lại lên tay Ba. Từ nhỏ giờ anh em tôi lớn lên với Ba, chúng tôi có mẹ mà thiếu nhiều thứ của một người mẹ, giờ bà ấy cũng thực sự không còn là người mẹ đích thực nữa. Chuyện sau này tính sau, giờ thì chúng tôi chỉ có Ba.
Năm nay chúng tôi ăn Tết vừa đủ, vừa đủ theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng của từ này.
Thế đấy, nghĩ lại những điều đó suốt trên xe ngày vào Sài Gòn tôi nghĩ nhiều thứ trong đầu. Năm mới này tôi sẽ gác lại mọi chuyện của mình, phải như vậy thôi.
Im so sorry!