
Tôi nhận thấy cá nhân con người tôi, tôi nhận thấy cá nhân con người bạn và cá nhân của hàng tỷ con người trên mặt đất này đã từng có những lúc bất chợt thức dậy trong sâu thẳm bóng đêm. Đấy không phải là chứng mất ngủ, đấy là cơ hội như một món quà ban tặng cho chúng ta. Bởi trong bóng đêm sâu thẳm ấy, mỗi cá nhân chúng ta mới có điều kiện rời xa cái đầm lầy dục vọng vô bờ cho dù chỉ trong một khoảnh khắc để nhìn sâu vào đời sống chúng ta đang sống. Và chúng ta nhận ra đời sống ấy chứa quá nhiều nỗi sợ hãi và lòng hận thù.
Đó không chỉ là nỗi sợ hãi về bệnh tật, về đói ngèo, về thiên tai, về chiến tranh hạt nhân mà cả nỗi sợ hãi mơ hồ về một sự bất trắc khủng kiếp nào đó xẩy ra trong tương lai nhân loại. Đó không thì là sự hận thù đối với một ai đó cụ thể mà cả sự hận thù vô cớ đối với con người và muôn vàn cỏ cây nuông thú. Và đôi khi đó là sự hận thù với chính con người cá nhân của mình.
Tại sao con người lại rơi vào bóng tối của sự u mê và ác độc này ? Chúng ta bị ma quỷ cướp mất linh hồn chăng ? Phải chăng những điều kỳ diệu vốn có trên thế gian này đã không còn tồn tại nữa ? Phải chăng những điều kỳ diệu ấy đã chấm dứt như đất đai kết thúc những mùa màng?
Những điều kỳ diệu ấy không hề rời bỏ thế gian. Chúng nằm trong mọi nơi chốn của đời sống đợi chờ thức dậy và lan toả trên toàn bộ đời sống ấy. Sự thức dậy của chúng chỉ chờ đợi một cơ hội.
Cơ hội đó là tình yêu thương của con người đối với con người. Khi tình yêu thương lan toả đến đâu thì những sợ hãi và thù hận tan biến đến đó. Đấy là chân lý vĩnh hằng trong đời sống vũ trụ này.
Con người hãy cùng nhau bước qua bóng tối của sợ hãi và hận thù.
Một lần cho mãi mãi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét